Chương 449
Lời nói của Đặng Văn Ngữ như nhát búa bổ vào đầu cô. Một sự thật kinh hoàng được vén màn ra, người đàn ông lớn tuổi kia dường như là ông ngoại của Hoàng Tuấn Khải – Đặng Văn Ngữ.
Không những thế, Hoàng Tuấn Khải còn biết chuyện này nhưng không hề ngăn cản. Hoá ra, đến cả anh cũng muốn cô chết sao? Trái tim Kiều Nhã Linh bỗng chốc vỡ vụn, vì Tuyết Loan, Hoàng Tuấn Khải không màng đến tính mạng của cô. Thì ra trong lòng anh cô cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Kiều Nhã Linh đau đớn đến nghẹt thở, cô có cảm giác như thể mình sắp chết. Đầu cô đau như búa bổ, Kiều Nhã Linh choáng váng nằm gục xuống đất, hơi thở nặng nhọc.
Bên ngoài, tiếng nói chuyện nhỏ dần, sau đó hoàn toàn im bặt. Khóa cửa phòng đột nhiên vang lên, cơ thể Kiều Nhã Linh căng cứng. Cô ngẩng đầu, mở to mắt nhìn người đàn ông đang bước vào.
Xuất hiện trong tầm mắt Kiều Nhã Linh là một người đàn ông xa lạ.
Anh ta từ trên cao hờ hững rũ mắt nhìn cô, giống như đang quan sát con mồi của mình. Người đàn ông này gần ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, gương mặt đặc biệt tuấn tú. Nếu không phải đang ở trong tình cảnh này, Kiều Nhã Linh không thể tưởng tượng được anh ta là người xấu.
Quang Đăng tiền lại gần Kiều Nhã Linh, thấp giọng nói: “Tỉnh rồi à?”
Kiều Nhã Linh cố gắng gượng dậy, bộ dạng hiện tại của cô vô cùng thê thảm. Trước đó dầm mưa nên quần áo trên người cô ướt sũng, lấm lem bùn đất. Cơ thể Kiều Nhã Linh đau nhức và mỏi nhừ, cô khàn giọng hỏi: “Anh là người của Tuyết Loan đúng không?”
Quang Đăng nở nụ cười kỳ lạ, nói: “Sao cô lại nghĩ là như vậ Kiều Nhã Linh cắn răng nói: “Có phải cô ta sai anh bắt tôi không?”
Quang Đăng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt mà không nói gì. Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cô không hiểu tại sao Tuyết Loan lại đối xử với cô như vậy.
Kiều Nhã Linh từ trước đến giờ không làm gì ảnh hưởng đến cô ta, chỉ có chị em hai người họ năm lần bảy lượt hãm hại cô. Nhìn bề ngoài Tuyết Loan có vẻ dịu dàng đoan trang, con nhà gia giáo, không ai có thể ngờ cô ta lại làm chuyện táng tận lương tâm như bắt cóc giết người.
Kiều Nhã Linh cố nén cơn đau, lạnh lùng nói: “Tôi không có ân oán gì với Tuyết Loan cả, các người hãy thả tôi ra đi?
Quang Đăng nhìn chằm chằm Kiều Nhã Linh, anh ta ngồi xổm trước mặt cô, hơi thở toát ra sự nguy hiểm: “Đúng là giữa chúng ta không có xích mích gì cả, nhưng Tuyết Loan cần cô” – Quang Đăng ghé sát vào tai Kiều Nhã Linh, thấp giọng nói = “Chính xác hơn là cần trái tìm cô”
Cảm giác ớn lạnh từ sống lưng chạy dọc khắp cơ thể, Kiều Nhã Linh bất giác rùng mình. Thứ bọn họ cần là trái tim cô, vậy bọn họ định lấy nó ra bằng cách nào đây? Kiều Nhã Linh run giọng hỏi: “Các người sẽ giết tôi?”
Quang Đăng nhìn Kiều Nhã Linh băng ánh mắt phức tạp, anh ta không trả lời. Nhưng thông qua biểu cảm trên gương mặt của anh ta, Kiều Nhã Linh đã biết được đáp án là gì.
Ở bệnh viện, bác sĩ sẽ chỉ lấy nội tạng của người sắp chết đồng ý hiến tặng, bởi như vậy là hợp pháp.
Nhưng Kiều Nhã Linh vẫn còn đang sống vô cùng khỏe mạnh, việc bọn họ sắp làm với cô chẳng khác nào giết người. Chuyện này quá khủng khiếp đối với Kiều Nhã Linh, đầu óc cô trống rỗng, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải chạy thoát khỏi đây.
Mặc cho thân thể đau như dao cắt, Kiều Nhã Linh vùng dậy chạy về phía cửa. Quang Đăng không hề ngăn cản cô, anh ta đứng nguyên một chỗ bình thản nhìn Kiều Nhã Linh tuyệt vọng đập cửa.
Cánh cửa đã bị khóa chặt, Kiều Nhã Linh dùng hết sức bình sinh cũng không thể phá được nó. Kiều Nhã Linh điên cuồng hét lên: “Thả tôi ra! Có ai không, cứu tôi với!”
Đáp lại cô chỉ có sự yên lặng đến rùng rợn, Kiều Nhã Linh hoảng loạn tột độ. Cô cảm nhận được cái chết đang đến gần, xung quanh dường như bốc lên một mùi tanh nồng nặc của máu. Quang Đăng ở phía sau như thể đang xem trò vui, nhìn Kiều Nhã Linh sợ hãi hoang mang khiến anh ta cảm thấy rất thú vị. Đến khi Kiều Nhã Linh không còn chút sức lực nào, ngã xuống nền đất bẩn thỉu, anh ta mới tiến lại gần cô và nói: “Đừng cố nữa, chỉ tốn công vô ích mà thôi, sẽ không ai cứu được cô đâu”
Thời gian trước Kiều Nhã Linh vẫn còn ở nhà họ Hoàng nên bọn họ.
không thể mạo hiểm ra tay. Bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu nhưng vẫn chưa thể thực hiện được. Mọi chuyện bị kéo dài cho đến khi Kiều Nhã Linh đột ngột đến Singapore một mình, bọn họ vô cùng thuận lợi bắt được cô.
Kiều Nhã Linh lùi về sau, sắc mặt tái nhợt. Mặc dù đã cố gắng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh nhưng giọng nói cô vẫn không ngừng run rẩy: “Tôi không đắc tội với Tuyết Loan, tại sao cô ấy lại muốn giết tôi?”