Chương 459
Người kia nói: “Cô ăn đi”
Kiều Nhã Linh không thiết tha ăn uống, lúc nào đồ ăn trên bàn cũng còn nguyên. Người giúp việc báo cáo tình hình này cho Quang Đăng, Quang Đăng yêu cầu người giúp việc ở lại cho đến khi Kiều Nhã Linh ăn hết thức ăn mới được rời đi.
Kiều Nhã Linh không trả lời, cũng không ăn gì mà vùi mặt vào trong chăn. Người giúp việc không giấu được lo lắng, cô ta nói: “Cô hãy ăn đi, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ bị phạt đấy!”
Kiều Nhã Linh chỉ để lộ đôi mắt ảm đạm và u uất, cô khàn giọng nói: “Ăn hay không là việc của tôi, cô đi ra đi”
Từ khi Kiều Nhã Linh bị giam cầm ở đây, cô chưa gặp lại Quang Đăng và Đặng Văn Ngữ. Kiều Nhã Linh không thể lấy được tin tức gì, cũng không có cơ hội thoát khỏi đây. Bên ngoài luôn có người canh gác nghiêm ngặt, đến một con muỗi cũng không thể lọt vào.
Kiều Nhã Linh nghĩ, nếu cô thực sự phải chết, vậy thì cô sẽ chết một cách toàn vẹn nhất. Vậy nên Kiều Nhã Linh kiên quyết không động vào thức ăn, hễ đói là cô sẽ ngủ. Cơn đói cồn cào suốt mấy ngày qua khiến cô mệt lử, thế nhưng Kiều Nhã Linh vẫn không chịu ăn một miếng cơm nào.
Người giúp việc nôn nóng nói: “Nếu cô không ăn, cậu Đăng không chỉ phạt cô đâu, mà tôi cũng bị liên lụy, cô đừng có tự hành hạ bản thân mình nữa”
Kiều Nhã Linh nhếch miệng nói: “Anh ta cũng chỉ một tên tay sai mà thôi, có gì mà phải sợ kia chứ!”
Người giúp việc nghiêm túc nói: “Cậu Đăng không phải là người bình thường đâu, cậu ấy là bác sĩ riêng của Tuyết Loan, còn là con nuôi của gia đình cô ấy nữa, gia thế nhà họ không hề đơn giản. Quyền lực của cậu Đăng có thể khiến những người như chúng ta sống không có đất chôn thân đâu”
Kiều Nhã Linh mở to mắt, nét mặt không giấu được sự kinh ngạc.
Thì ra Quang Đăng là con nuôi của gia đình Tuyết Loan, thảo nào anh ta lại nỗ lực làm mọi cách Tuyết Loan đến như vậy. Ban đầu Kiều Nhã Linh cho răng Quang Đang chỉ là người của Đặng Văn Ngữ, không ngờ thân thế của anh ta cũng không tầm thường.
So với bất ngờ, thì Kiều Nhã Kinh lại cảm thấy khinh miệt hơn nhiều.
Sứ mệnh của bác sĩ là cứu người, nhưng anh ta lại muốn giết một người vô tội để cứu người thân của mình. Sau một thoáng ngạc nhiên, Kiều Nhã Linh chậm rãi ngồi dậy. Cô lặng lẽ nhìn thức ăn trên bàn, nói: “Cô cứ để đây đi, chốc nữa tôi sẽ ăn”
Người giúp việc kiên quyết nói: “Không được, cậu Đăng nói phải chờ đến khi nào cô ăn xong thì tôi mới được đi.”
Kiều Nhã Linh mím môi, cơ thể vẫn không nhúc nhích. Người giúp việc thở dài, nói: “Bây giờ cô cứ phản kháng như vậy, người chịu thiệt chỉ có mình cô thôi. Lúc đến đây cô đã làm náo loạn mọi thứ, cậu Đăng chưa trừng phạt cô đã là may mản lắm rồi đấy”
Ba ngày trước, cô và Đặng Văn Ngữ cãi vã với nhau ở hành lang, nghe nói sau đó ông ta lên cơn đau tim rồi được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Nói một cách chính xác, Đặng Văn Ngữ đã bị cô chọc tức đến mức nhập viện. Kiều Nhã Linh không hề cảm thấy áy náy, ngược lại còn thấy hả hê hơn bao giờ hết. Đây gọi là ác giả ác báo, có gan làm chuyện xấu, vậy thì cũng phải chấp nhận quả báo đến với mình.
Kiều Nhã Linh biết nếu cô không chịu ăn thì người giúp việc kia sẽ ở lỳ tại đây. Kiều Nhã Linh đành ăn vài thìa cơm trước ánh mắt hài lòng của người giúp việc. Kiều Nhã Linh chỉ ăn được rất ít, cô ngẩng đầu nói: “Được chưa?”
Người giúp việc kia không quan tâm Kiều Nhã Linh ăn nhiều hay ăn ít, chỉ cần cô chịu ăn, vậy là cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.
Người giúp việc bưng khay cơm lên, nói: “Được rồi, cô nghỉ đi”
Cánh cửa phòng lại một lân nữa được khép lại, ánh sáng bên ngoài cũng dần biến mất. Kiều Nhã Linh nằm vật trên giường, cả cơ thể và trái tim đều đau nhức.
Cứ ngồi chờ chết như thế này thì không phải cách, Kiều Nhã Linh phải làm gì đó. Tuyệt thực chỉ nên thực hiện khi không còn cách nào thoát khỏi đây.
Vì Đăng Văn Ngữ đang nằm viên nên Quang Đăng không thường xuyên xuất hiện, trong nhà chỉ có thuộc hạ và người giúp việc mà thôi. Tuyết Loan cũng chưa tới đây, Kiều Nhã Linh vẫn còn thời gian lên kế hoạch bỏ trốn.
Kiều Nhã Linh lăn lộn nằm trên giường, tâm tình rối bời và hoang mang. Cô đã ở đây ba ngày rồi, vẫn chưa ai tìm được cô cả. Về việc cô bị bắt, liệu Hoàng Tuấn Khải có biết không? Kiều Nhã Linh nặng nề thở dài, chỉ cần anh không yêu cầu, cô sẽ không dùng trái tim mình để cứu Tuyết Loan.