Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 166

Bàn tay Tuyết Phi run lên bần bật, sắc mặt cô ta hết đỏ lại trắng, trông vô cùng khôi hài. Cô ta không nói được lời nào cả, bởi tất cả đều là sự thật.

Mặc dù giữa Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan có nhiều chuyện không thể nói rõ ràng, tình cảm của họ cũng không giống như bên ngoài đồn thổi, nhưng hai người ấy dù sao cũng đã đính hôn với nhau.

Hoàng Tuấn Khải trên danh nghĩa là anh rể cô ta, nhưng cô ta lại đem lòng yêu anh, đến chị mình cô ta cũng bày mưu tính kế, hòng cướp lại Hoàng Tuấn Khải về tay mình.

Cô ta những tưởng bí mật này thần không biết quỷ không hay, không ngờ Kiều Nhã Linh lại biết được mọi chuyện.

Cuộc hẹn ngày hôm nay vốn dĩ là để khiến Kiều Nhã Linh chịu đả kích, nhưng cuối cùng mọi chuyện đã thay đổi. Tuyết Phi từ người chủ động biến thành bị động, ánh mắt khinh miệt và những lời nói cay nghiệt của Kiều Nhã Linh tấn công khiến cô ta không chống đỡ nổi.

Kiều Nhã Linh tiếp tục nói: “Ban nấy cô một câu nói chị cô và Hoàng Tuấn Khải xứng đôi vừa lứa như thế nào, hai câu nói hai người họ đang rất hạnh phúc, cô đúng là giả tạo! Lấy chị gái ra để đối phó với tôi, tỏ ra là mình đang chúc phúc.

cho chị gái, nhưng thực tế lại thích anh rể, muốn phát sinh quan hệ với anh ta. Tôi quả thật không còn từ ngữ bẩn thỉu nào để hình dung cái độ trơ trến của cô nữa. Cô không cảm thấy có lỗi với chị mình ư?”

Tuyết Phi càng nghe càng tức điên người, cô ta thẹn quá hóa giận, hét lên: “Ừ đấy, tôi thích Hoàng Tuấn Khải thì làm sao nào? Tôi muốn độc chiếm anh ấy, không muốn bất cứ người phụ nữ nào lởn vởn bên cạnh anh ấy, dù là chị tôi cũng không được.

Tất cả các người không một ai được phép lại chạm vào anh ấy, Tuấn Khải sớm muộn cũng là của tôi!

Tôi chẳng việc gì phải cảm thấy có lỗi, giành lại thứ vốn sẽ thuộc về mình chả có gì sai cả!”

Tuyết Phi cuối cùng cũng lộ nguyên hình của mình, thứ tình cảm của cô ta vặn vẹo và biến thái như chính con người cô ta vậy.

Kiều Nhã Linh cảm thấy thương thay cho Tuyết Loan, đứa em gái lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt yêu thương mình thực chất lại đang kề dao vào cổ mình, chờ thời cơ thích hợp đâm một nhát chí mạng. Cô ta thực sự đã yêu Hoàng Tuấn Khải đến mất hết lý trí rồi, tình yêu của cô ta mù quáng đến đáng sợ.

Kiều Nhã Linh vô cùng ghê tởm Tuyết Phi, con người cô ta quá tâm cơ và độc ác. Để ngăn cản Hoàng Tuấn Khải đến với bất cứ ai, cô ta gián tiếp giết hại con cô, lừa dối chị gái mình. Chỉ vì một người đàn ông, như vậy có đáng hay không?

“Cô thích ai là chuyện của cô, tôi chả quan tâm, tôi chỉ muốn nói đừng kéo tôi vào chuyện của cô. Cô cũng không có tư cách nói tôi là người như thế nào đâu, tôi sống không thẹn với lương tâm của mình.

Còn cô thì xem lại bản thân mình đi, bản thân không ra gì còn muốn to mồm rêu rao người khác giống mình chắc”

Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói, chuyện của ba người họ như thế nào cô không muốn dính dáng đến. Tuyết Phi thích Hoàng Tuấn Khải thì cứ việc bày mưu tính kế, chỉ cần không động chạm đến cô là được. Cô không còn tình cảm với Hoàng Tuấn Khải nữa, đối phó với cô cũng chẳng có ích gì.

“Cô…”

Tuyết Phi bị nói cho không ngóc đầu lên được, Kiều Nhã Linh không dừng lại, tiếp tục nói: “Tôi nói rồi đấy, từ nay về sau tránh tôi ra càng xa càng tốt. Tôi mà nói chuyện này ra, cô chỉ có chết trong nước bọt phỉ nhổ của người đời mà thôi.”

Kiều Nhã Linh từng bước tiến lại gần Tuyết Phi, cô ta mím chặt môi, ánh mắt căm hận nhìn cô. Kiều Nhã Linh nhìn bộ dạng của cô ta, cười lạnh nói: “Cô tốt nhất hãy sống tích đức một chút đi, nếu không sớm muộn cũng gặp quả báo đấy”

Nói xong Kiều Nhã Linh quay người đi thẳng, để lại Tuyết Phi đứng như trời trồng. Cô ta cảm thấy nhục nhã ê chề, chưa bao giờ cô ta lại muốn giết người như lúc này.

Tuyết Phi tức đến phát điên, bí mật của cô ta bị vạch trần bởi người cô ta căm hận nhất, còn bị người ấy giễu cợt khinh thường. Tuyết Phi túm vào tóc mình, gương mặt méo mó vì tức giận, đôi mắt cô ta vằn tia máu, miệng lẩm bẩm: “Kiều Nhã Linh, Kiều Nhã Linh, con khốn! Mày cứ đợi đấy!”

Lúc Kiều Nhã Linh đi xuống dưới thì lại trông thấy hình ảnh Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan đang trò chuyện cùng nhau. Tâm trạng vốn đã cô không tốt, nhìn thấy hai người họ tình cảm với nhau lại càng cảm thấy bực bội. Kiều Nhã Linh không muốn dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy, cô bất chợt nảy ra một ý định, lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK