Chương 199
Nhưng mấy ngày nay ở bên Tiểu Kiệt vô cùng vui vẻ, cô cũng đã quen với sự xuất hiện của thằng bé. Giờ Tiểu Kiệt đột ngột bị đưa đi, gương mặt nhỏ bé giàn giụa nước mắt khiến trái tim Kiều Nhã Linh như bị bóp nghẹt.
Kiều Nhã Linh không đành lòng nhìn thằng bé như vậy, cô muốn được chăm sóc thăng bé. Kiều Nhã Linh quyết định làm một chuyện cô chưa bao giờ nghĩ tới, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tuấn Khải, dũng cảm nói: “Xin anh, hãy nói với ba Tiểu Kiệt cho thằng bé ở đây một thời gian, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Kiệt. Tôi và thằng bé đều rất quý mến nhau, xin đừng đột ngột đưa thằng bé đi như vậy. Bây giờ anh ép buộc thằng bé trở về chưa chắc mọi chuyện sẽ tốt hơn, hãy để thằng bé ở với tôi, tôi cam đoan sẽ bảo ban Tiểu Kiệt thật tốt”
Hoàng Tuấn Khải có chút kinh ngạc nhìn Kiều Nhã Linh, đôi mắt anh đen kịt, phản chiếu gương mặt đầy quyết tâm của cô. Kiều Nhã Linh biết lời nói của mình có bao nhiêu hoang đường, ai lại đồng ý để con mình ở nhà một người xa lạ.
Thế nhưng vì Tiểu Kiệt, cũng vì bản thân cô, Kiều Nhã Linh nhất định phải thử một lần. Kiều Nhã Linh nói: “Dù sao gia đình của Tiểu Kiệt cũng không thể dành nhiều thời gian cho thẳng bé, vậy chỉ bằng hãy để thằng bé ở chỗ tôi”
Kiều Nhã Linh biết bây giờ Tiểu Kiệt đang ở nhà anh, nhưng anh cũng đi làm suốt, không có nhiều thời gian ở bên thằng bé. Với lại Kiều Nhã Linh nghĩ một người đàn ông lạnh lùng như Hoàng Tuấn Khải khó có kiên nhẫn nói chuyện với trẻ con. Kiều Nhã Linh nắm lấy tay áo.
Hoàng Tuấn Khải, ánh mắt khẩn cầu: “Xin anh đấy, hãy cho tôi một cơ hội chăm sóc Tiểu Kiệt. Anh nói anh là bạn của ba Tiểu Kiệt phải không, anh hãy nói với anh ấy giúp tôi”
Hoàng Tuấn Khải trầm mặc không nói chuyện, anh nhìn đôi mắt trong suốt của cô, cánh môi cô đang mấp máy van nài anh. Kiều Nhã Linh rất ít khi mở miệng cầu xin anh, vì Tiểu Kiệt mà cô đã hạ mình như thế, chứng tỏ cô thật sự rất yêu mến thằng bé.
Hoàng Tuấn Khải đứng nguyên bất động, Kiều Nhã Linh không thể nhìn ra được điều gì từ gương mặt anh. Tiểu Kiệt ở bên cạnh vẫn khóc không ngừng nghỉ, nhìn thằng bé mếu máo cố gắng đưa tay về phía Kiều Nhã Linh khiến lồng ngực cô đau quặn lại.
Thế nhưng trái ngược với hy vọng của cô, Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng hất tay cô ra, đi về phía cửa. Kiều Nhã Linh bị ngã xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng, cô điên cưồng đuổi theo ngăn cản anh, vì quá cuống mà suýt bị vấp ngã. Kiều Nhã Linh đứng chặn ở cửa, mái tóc rối tung, hơi thở gấp gáp, mắt cũng đỏ cả lên.
“Hoàng Tuấn Khải, làm ơn”
Hoàng Tuấn Khải lạnh nhạt thờ ơ, Kiều Nhã Linh nôn nóng hoảng loạn, hai người nhìn nhau, thời gian cứ chậm chạp trôi. Trong phòng chỉ có tiếng khóc nức nở của Tiểu Kiệt, thằng bé cứ luôn miệng gọi: “Chị ơi, chị ơi, em muốn ở với chị.”
Kiều Nhã Linh vô cùng đau lòng, cô không thể chịu được khi nhìn Tiểu Kiệt khóc. Kiều Nhã Linh khẩn hoảng nói: “Hoàng Tuấn Khải, được không? Hãy giúp tôi một lần đi”
Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải khẽ động, nhưng rất nhanh lại lạnh lùng như cũ. Anh đã nhân nhượng quá nhiều rồi, lần này anh nhất quyết phải đưa Tiểu Kiệt về.
Trước đó anh đã đồng ý lời cầu xin của Kiều Nhã Linh, cho hai người gặp lại nhau một lần. Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, tất cả nên về đúng với quỹ đạo của nó, không thể tiếp tục kéo dài được nữa. Dù Kiều Nhã Linh có nói gì thì anh cũng nhất quyết không mềm lòng.
Hoàng Tuấn Khải lạnh nhạt nói: “Cầu xin anh cũng vô ích thôi, anh đã nói rồi, Tiểu Kiệt phải trở vê nhà. Thằng bé vì em mà đã bị ảnh hưởng rất nhiều, gia đình thăng bé không thể để nó tiếp tục ở đây. Với lại anh cũng nhắc cho em nhớ, em và Tiểu Kiệt không có quan hệ gì cả, đừng can thiệp vào cuộc sống của thằng bé nữa”
Hoàng Tuấn Khải nhìn xuống cánh tay trắng nõn của cô đang níu lấy áo mình, vô cảm nói: “Buông tay!”
Lời nói của anh như một con dao đâm thẳng vào trái tim Kiều Nhã Linh, khiến cô tuyệt vọng buông tay xuống, bất lực nhìn Tiểu Kiệt. Cô không là gì đối với Tiểu Kiệt cả, cô không có tư cách để thằng bé ở bên mình. Đây quả là một sự thật vô cùng đau đớn, nó đánh tan mọi ảo tưởng hạnh phúc suốt thời gian qua của Kiều Nhã Linh.
Tiểu Kiệt khóc như xé rách tâm can, thăng bé không chịu theo Hoàng Tuấn Khải về. Tiểu Kiệt giãy dụa trượt xuống khỏi người Hoàng Tuấn Khải, lao đến ôm chặt lấy chân Kiều Nhã Linh. Tiểu Kiệt nghẹn ngào nói: “Không muốn! Đừng hòng bắt cháu về, cháu chỉ cần chị thôi! Chị ơi, chị đừng để chú đưa em đi Kiều Nhã Linh xót xa ôm lấy Tiểu Kiệt, thằng bé khóc nức nở trong lòng cô. Hoàng Tuấn Khải ngược lại bình tĩnh đến lạnh lùng nhìn bọn họ, không nói gì tiến tới lôi Tiểu Kiệt khỏi người Kiều Nhã Linh. Tiểu Kiệt khóc thét, cố gắng bấu víu vào người Kiều Nhã Linh. Cô cũng rơm rớm nước mắt, bàn tay cố gắng một cách tuyệt vọng níu Tiểu Kiệt lại. Nhưng thằng bé dễ dàng bị Hoàng Tuấn Khải áp chế, tách ra khỏi người cô.