Chương 326
Tuyết Phi vừa dứt lời Vũ Thế Phong liền lao đến siết cổ cô ta, Tuyết Phi sợ hãi giãy giụa, gương mặt cô ta tái mét hoảng loạn.
Vũ Thế Phong bây giờ vô cùng đáng sợ, vẻ mặt thân thiện cùng nụ cười phóng khoáng hàng ngày hoàn toàn biến mất, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo u ám nhìn Tuyết Phi khiến cô ta không ngừng run rẩy.
Vũ Thế Phong thấp giọng cảnh cáo: “Đừng có để mấy ngôn từ tục tíu của cô làm bẩn tai tôi. Tôi nói cho cô biết, nếu Tú Quỳnh không muốn làm nữ chính trong bộ phim sắp tới thì cô cứ chửi tiếp đi, để rồi xem tôi sẽ xử lý các người thế nào!”
Tuyết Phi lắc đầu nguầy nguậy, cô ta đương nhiên không dám đắc tội đến Vũ Thế Phong. Nếu không, không chỉ cô ta mà Tú Quỳnh cũng sẽ không sống nổi trong giới giải trí. Vũ Thế Phong buông tay ra, Tuyết Phi cuống cuồng lùi về phía sau, ho sặc sụa. Vũ Thế Phong giống như vừa chạm vào phải rác rưởi, anh ta phủi tay, hất mặt nói: “Giờ thì biến đi”
Tuyết Phi không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa, vội vàng bỏ đi. Vũ Thế Phong quay đầu lại, thấy vẻ mặt ngây ngốc của Kiều Nhã Linh thì bật cười. Kiều Nhã Linh có chút không nói lên lời, cô hoang mang nhìn anh ta: “Tại sao anh lại giúp tôi?”
Kiều Nhã Linh không nghĩ mình và Vũ Thế Phong thân thiết đến mức anh ta có thể ra tay với Tuyết Phi vì cô ta sỉ nhục cô. Một người luôn hòa nhã ga lăng như anh ta mà vừa rồi lại trở nên lạnh lùng đáng sợ như vậy để bảo vệ cô khiến Kiều Nhã Linh vô cùng bất ngờ.
Vũ Thế Phong mỉm cười nói: “Anh đương nhiên phải giúp em rồi, làm sao anh có thể bỏ qua cho kẻ bắt nạt em được. Hôm nay anh đã phải rất khó khăn mới mời được Kiều tiểu thư đến đây, cô ta dám làm em tức giận, anh nhất định sẽ không bỏ qua”
Lời nói của anh ta khiến Kiều Nhã Linh bối rối, cô cụp mắt không nói gì. Vũ Thế Phong cúi đầu nhìn Kiều Nhã Linh: “Có phải em đang không vui vì chuyện vừa rồi không? Nhìn sắc mặt em xấu lắm, còn tệ hơn cả sáng nay nữa. Đừng buồn, không phải anh đã dạy cho cô ta một bài học rồi sao?”
Kiều Nhã Linh lắc đầu, chuyện khiến cô phiền lòng có rất nhiều, Tuyết Phi chỉ giống như một giọt nước làm tràn ly mà thôi. Tâm trạng của cô bây giờ rất kém, nếu không phải đã đồng ý với Vũ Thế Phong thì cô đã không đến đây rồi.
Vũ Thế Phong cười nói: “Được rồi, đừng ủ rũ như vậy, hôm nay sinh nhật anh mà. Đi thôi, anh đưa em lên”
Nói rồi Vũ Thế Phong rất tự nhiên cầm tay Kiều Nhã Linh kéo cô vào nhà anh ta. Kiều Nhã Linh đã rất bất ngờ khi bước vào bên trong, có rất nhiều người ở đây, tất cả đều là những gương mặt hoàn toàn xa lạ đối với Kiều Nhã Linh.
Mọi thứ xung quanh được trang hoàng rất sang trọng, có lẽ bữa tiệc đã diễn ra được một lúc, mọi người đang náo nhiệt hát hò uống rượu, không khí vô cùng ồn ào sôi động.
Ở góc bên trái có mấy người đàn ông đang ngồi đánh bài, bọn họ là những người bạn thân thiết của Vũ Thế Phong. Vũ Thế Phong kéo cô ra chỗ đó. Kiều Nhã Linh xua tay nói: “Tôi ngồi ở đây được rồi, anh đi ra với bạn anh đi”
Vũ Thế Phong nhếch môi cười: “Thế sao được, hôm nay em là vị khách đặc biệt của anh, anh đâu thể để em ở lại một mình. Ra đây chơi với anh, theo anh biết thì em đánh bài không tệ.”
Thế là Kiều Nhã Linh bị Vũ Thế Phong lôi vào cuộc chơi chơi anh ta và đám bạn. Vũ Thế Phong biến mất một hồi, khi quay lại thì dắt theo một cô gái, vì vậy đám bạn của anh ta đã náo loạn một phen, liên tục hỏi cô là ai. Vũ Thế Phong chỉ cười, nói cô là bạn.
Kiều Nhã Linh nhanh chóng hòa nhập với bọn họ, cô chơi bài khá tốt, mấy ván đầu tiên cô đều thắng cả. Cách chơi của cô rất hay, liên tục hạ gục đối thủ. Mấy người xung quanh trầm trồ khen ngợi: “Em gái, chơi hay lắm!”
“Trời ạ, đây là lần đầu tiên tôi thua một cô gái đó!”
“Anh thấy cách chơi của em quen lắm, có phải… em học của Hoàng Tuấn Khải không?”
Nói đến đây, tất cả bọn họ đổ dồn ánh mắt về phía cô. Bọn họ đương nhiên biết Hoàng Tuấn Khải, những người ở đây đều là bạn của anh cả. Nghe người kia nói bọn họ mới nhận ra cách đánh bài của Kiều Nhã Linh quả thực giống Hoàng Tuấn Khải.