Chương 453
Kiều Nhã Linh cũng không ngần ngại đối mắt với ông ta. Ngày trước, Kiều Nhã Linh rất kính trọng những người lớn tuổi có khí chất nghiêm nghị và uyên bác như Đặng Văn Ngữ, nhưng bây giờ cô mới biết thế nào.
là không nên nhìn mặt bắt hình dong. Kiều Nhã Linh lãnh đạm nói: “Tôi đã nghe hết cuộc nói chuyện của ông với người kia, tôi biết các người cần gì ở tôi. Tôi nói cho ông biết, tôi sẽ bảo vệ bản thân mình cho đến hơi thở cuối cùng, các người đừng hòng đoạt được những gì không thuộc về mình”
Thái độ cương quyết và cứng rắn của Kiều Nhã Linh khiến Đặng Văn Ngữ không khỏi nhíu mày nhìn cô. Ông có thể nhận ra Kiều Nhã Linh là kiểu phụ nữ bướng bỉnh, cứng đầu, không dễ bị khuất phục.
Người bình thường đương nhiên không ai có thể chấp nhận việc mình phải chết một cách vô lý để cứu sống một người không quen biết.
Nhưng Kiều Nhã Linh là một cô gái đặc biệt, sức sống của cô mãnh liệt hơn bất cứ ai, điều đó khiến Đặng Văn Ngữ có cái nhìn khác về cô.
Đặng Văn Ngữ cười trào phúng: “Cô đã nghe được rồi thì tốt, tôi không cần phải giải thích gì nữa.
Khá khen cho sự kiên quyết và dũng cảm của cô, nhưng cô không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận. Dù cô có phản kháng như thế nào cũng vô ích thôi, cô không thể thay đổi được điều gì cả. Ngay khi cô bước chân vào nhà họ Hoàng, trái tim cô đã được định sẵn là thuộc về Tuyết Loan, cháu dâu tương lai của tôi. Vậy nên, đừng có cố chấp nữa, hãy ngoan ngoãn chờ ngày ấy đi”
Kiều Nhã Linh khinh thường nói: “Trái tim là của tôi, các người là ai mà có quyền định đoạt nó kia chứ? Thật nực cười! Tôi thà chết còn hơn để các người có được nó. Tôi không quan tâm đến tính mạng của Tuyết Loan, dù cô ta có xảy ra chuyện gì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả. Ông làm thế nào để cứu cháu dâu ông thì làm, nhưng tôi chắc chắn sẽ không bao giờ dâng trái tim mình cho các người!”
Ánh mắt của Kiều Nhã Linh dữ dội và quyết liệt đến mức Đặng Văn Ngữ thoáng chốc không thể nói được gì. Một Kiều Nhã Linh xinh đẹp và ngoan cường, khiến Đặng Văn Ngữ âm thầm kinh ngạc.
Chưa có một kẻ nào dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với ông. Ban đầu ông đã mường tượng Kiều Nhã Linh sẽ sợ hãi và hoảng loạn khi rơi vào tình cảnh này. Cô sẽ quỳ mọp dưới chân ông cầu xin tha mạng, run rẩy và yếu đuối, chứ không phải là nhìn ông bằng ánh mắt mạnh mẽ và gay gắt như lúc này.
Đặng Văn Ngữ lạnh lùng nói: “Đừng có già mồm, tôi không cần biết cô có tình nguyện hay không, tôi sẽ lấy thứ tôi cần bất chấp cô có phản kháng như thế nào đi chăng nữa.
Cái mạng nhỏ của cô chẳng đáng để giữ đâu. Cô phải chết để Tuyết Loan sống, Tuyết Loan sẽ là phu nhân tương lai của nhà họ Hoàng, cũng là người sẽ giúp đỡ Hoàng Tuấn Khải trèo chống Hoàng Thịnh. Còn cô chẳng là cái thá gì cả!”
Kiều Nhã Linh siết chặt tay lại, lông ngực cô phập phồng, ánh mắt dần lạnh đi. Một kẻ đã sống gần hết đời người như Đặng Văn Ngữ lại có những suy nghĩ thiển cận và coi thường người khác, ông ta khiến cô càng lúc càng căm ghét hơn. Mạng sống của ai cũng đáng quý cả, nhưng trong mắt ông ta chỉ người có quyền lực mới đang được sống.
Còn cô thì cho rằng, những người như ông ta tốt nhất nên sớm biến mất khỏi thế gian này thì xã hội mới tốt đẹp được.
Kiều Nhã Linh đanh giọng nói: “Được thôi, ông muốn làm gì thì cứ làm. Còn tôi, ông nghĩ tôi sẽ ngu ngốc chờ các người giết mình sao? Nếu tôi thực sự phải chết, vậy thì tôi sẽ tự tử, tôi sẽ chết trước khi các người có được trái tim tôi. Ha, đợi đến lúc đó, tôi xem các người làm thế nào để cứu sống Tuyết Loan.
Nếu tôi không thể sống, vậy thì tôi sẽ kéo cô ta đi cùng!”
Đặng Văn Ngữ không ngờ Kiều Nhã Linh lại dùng cách này để đối phó với ông. Đặng Văn Ngữ bị Kiều Nhã Linh chọc tức, mặt ông đỏ lên, trừng mắt nhìn cô. Đặng Văn Ngữ giơ tay chỉ vào Kiều Nhã Linh, ông tức giận nói: “Cô… cô được lắm!”
Kiều Nhã Linh nhìn ngón tay đang run run chỉ vào mặt mình, cô cười nhạt, hất tay Đặng Văn Ngữ xuống. Kiêu Nhã Linh ung dung nói: “Sao nào, ông sợ à? Cũng phải thôi, cháu dâu yêu quý của ông mà có mệnh hệ gì, chắc ông sẽ đau buồn lắm. Nghe nói sức khỏe của cô ta đang rất yếu, nếu không có trái tim của tôi, có lẽ phải rất lâu nữa mới †ìm được một trái tim thích hợp khác. Đến lúc đó, có lẽ cô ta đã không chống cự nổi rồi. Ông Đặng à, nếu ông tích đức nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ cứu được cháu dâu của ông đấy”
Lời nói của Kiều Nhã Linh càng đổ thêm dầu vào lửa, Đặng Văn Ngữ nổi giận đùng đùng. Ông dù sao cũng đã lớn tuổi, bị Kiều Nhã Linh đả kích như vậy không khỏi điên tiết. Đặng Văn Ngữ vớ lấy chiếc gậy batoong ở ngay gần đó, giơ lên định giáng vào người Kiều Nhã Linh.
May thay Kiều Nhã Linh nhanh mắt nên né được cú đánh trời giáng đó.
Đặng Văn Ngữ đánh hụt, bước chân ông loạng choạng. Ông nhìn Kiều Nhã Linh bằng đôi mắt tóe lửa, Kiều Nhã Linh cười gắn nói: “Ông muốn ra tay đánh người à? Không sợ đánh chết tôi thì không cứu nổi cháu dâu ông sao?”
Gương mặt già nua của Đặng Văn Ngữ đỏ bừng vì tức giận. Trong lòng ông vô cùng bực bội, ông chỉ muốn dạy cho Kiều Nhã Linh một bài học. Lần đầu tiên ông bị một đứa nhãi ranh trêu ngươi đến phát cáu, ông lớn tiếng quát tháo: “Đúng là loại không được giáo dục! Cô dám ăn nói như vậy với tôi à? Đừng tưởng tôi không dám làm gì cô, đến lúc ý đừng có kêu gào xin tha mạng”
Kiều Nhã Linh cười nhạt: “Đúng là tôi không được dạy dỗ tử tế, nhưng ít ra tôi phải trái chứ không như ông!”