Chương 319
Quản gia Tôn kéo tay Kiều Nhã Linh, cô vội nói: “Không cần đâu bác ạ, cháu thật sự khỏe rồi. Công việc của cháu bận lắm, cháu không thể nghỉ được”
Kiều Nhã Linh hiểu quản gia Tôn chỉ muốn tốt cho mình, cô rất quý và biết ơn quản gia Tôn, nhưng cô không thể ở lại đây được.
Ánh mắt Kiều Nhã Linh thoáng buồn, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Quản gia Tôn thấy cô cứ cương quyết muốn đi như vậy, không vui nói: “Tụi trẻ bọn cháu đúng là chỉ biết đến công việc thôi, ông chủ cũng vậy, ốm đau thì nên nghỉ ngơi, sức khỏe phải đặt lên hàng đầu”
Kiều Nhã Linh mỉm cười nói: “Cháu hiểu mà bác, cháu không bỏ bê bản thân đâu, cháu biết khi nào là đến giới hạn của mình mà”
Quản gia Tôn thở dài, nếp nhăn trên khóe mắt bà càng sâu hơn. Bà phiền muộn nói: “Cháu đi thế này, đã nói cho Tiểu Kiệt chưa?”
Kiều Nhã Linh cúi đầu, từ hôm qua đến giờ, cô luôn tránh mặt Tiểu Kiệt. Cô không có cách nào nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của thằng bé, nó khiến lông ngực cô vô cùng bức bối.
Cô đã rất yêu quý Tiểu Kiệt, thậm chí còn coi nó như là con mình, nhưng số phận thật trớ trêu biết bao. Người cô hận nhất trên đời chính là ba của thằng bé, còn thăng bé là kết tinh của anh cùng một người phụ nữ khác.
Kiều Nhã Linh ngẩng đầu nhìn quản gia Tôn, cô nói “Còn sớm nên cháu không muốn đánh thức Tiểu Kiệt”
Quản gia Tôn nói: “Tiểu Kiệt quý cháu lắm đấy, lúc cháu ốm nó ở bên cháu không rời một bước, bảo mãi mới chịu đi học. Nếu cháu đi như vậy, thằng bé sẽ buồn lắm. Cháu ở đây thêm một hôm được không?”
Kiều Nhã Linh cắn môi, không hiểu sao cô lại cảm thấy đau lòng.
Mặc dù Tiểu Kiệt đã nói dối cô, nhưng thằng bé thực sự dành tình cảm cho cô rất nhiều. Kiều Nhã Linh không thể đối xử với thằng bé như trước được, cô cũng không thể nhìn thằng bé bằng ánh mắt dịu dàng không chút thù hận.
Kiều Nhã Linh rút bàn tay mình đang được quản gia Tôn nắm chặt, cô rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, cháu không thể, cháu không thích Tiểu Kiệ Nói rồi Kiều Nhã Linh xoay người nhanh chóng rời đi. Quản gia Tôn sửng sốt, Kiều Nhã Linh bỗng nhiên thay đổi thái độ như vậy khiến bà vô cùng bất ngờ. Rõ ràng cô rất quý Tiểu Kiệt, tại sao bây giờ lại nói những lời như vậy? Bà đang định níu cô lại thì quản gia Trần từ đâu xuất hiện, ngăn cản bà.
Quản gia Trần nhìn bóng lưng Kiều Nhã Linh, ánh mắt không giấu được sự thỏa mãn. Bà ta quay lại nói với quản gia Tôn: “Bà ngăn cô ấy lại làm gì? Cô ấy là khách, còn có công việc riêng của mình, đâu thể ở đây mãi được”
Quản gia Tôn không đành lòng nói: “Dù sao Nhã Linh cũng đang ốm mà, tôi thấy để con bé đi như vậy không ổn, ở lại nghỉ ngơi vài ngày thì có sao đâu. Với lại ông chủ cũng nói để Nhã Linh ở đây mà, tôi nghe nói, hai người dù sao cũng từng là người thân, chúng ta nên quan tâm đến Nhã Linh hơn mới đúng”
Quản gia Trần nhíu mày, bà ta không đồng tình với lời nói của quản gia Tôn. Quản gia Tôn từ Mỹ đến đây nên nhiều chuyện không rõ, Kiều Nhã Linh từ lâu đã không còn liên quan gì đến nhà họ Hoàng.
Ở đây cũng không ai chào đón cô, đặc biệt là bà ta. Kiều Nhã Linh ở lại ngày nào bà ta bực bội ngày đấy, chỉ mong cô biến đi cho khuất mắt. Bà ta không thể hiện sự khó chịu ra mặt, nói: “Thế nhưng cô ấy đã muốn đi chúng ta ngăn lại cũng có ích gì”
Quản gia Tôn buồn bã đáp: “Tôi cũng biết thế, chỉ là… một phần lo cho Nhã Linh, một phần sợ Tiểu Kiệt buồn, nên mới muốn con bé ở lại”
Hôm qua Tiểu Kiệt đã lo lắng cho Kiều Nhã Linh thế nào bà đều biết cả, bà chưa thấy thằng bé gần gũi với ai như vậy ngoài ba mình.
Kiều Nhã Linh hẳn rất quan trọng đối với Tiểu Kiệt, mỗi lần nhìn thấy cô thằng bé đều cười rất hạnh phúc.
Có điều, vừa nãy Kiều Nhã Linh lại nói không thích Tiểu Kiệt, chuyện này khiến bà cứ canh cánh trong lòng. Bà không hiểu tại sao cô lại nói vậy, trước đó cô vẫn yêu mến Tiểu Kiệt cơ mà.
Quản gia Trần hơi bĩu môi, bà ta không hiểu tại sao quản gia Tôn lại quan tâm đến loại người như Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây, bởi vì một nơi quyền quý cao sang như thế này không thuộc về cô. Quản gia Trần nói: “Ôi dào, tôi thấy như vậy lại tốt. Nếu Tiểu Kiệt quá gần gũi với Kiều Nhã Linh cũng không tốt. Bà biết không, ông chủ sớm muộn cũng đưa Tiểu Kiệt ra nước ngoài với cô Tuyết Loan, họ mới chính là một gia đình.
Để một đứa trẻ quá gắn bó với người lạ cũng không hay”