Chương 236
Kiều Nhã Linh bối rối lại gần Tiểu Kiệt, cô không biết giải thích cho thằng bé thế nào cả. Chẳng nhẽ cô lại nói, đây chính là căn phòng của cô, việc ở lại đây khiến cô đau khổ ư? Tiểu Kiệt chỉ là một đứa trẻ, thằng bé không thể hiểu được cảm giác hiện giờ của cô.
Kiều Nhã Linh nửa muốn trốn chạy, nửa muốn ở lại. Cô rất đau lòng khi chứng kiến Tiểu Kiệt buồn bã, nhưng ở lại đây khiến cô cảm thấy giày vò vô cùng.
Kiều Nhã Linh dịu dàng lau nước mắt cho Tiểu Kiệt, nhẹ nhàng nói: “Không phải vì em đâu, chị rất yêu quý em, em cũng biết mà. Chỉ là…
chị không phải người thuộc về nơi này, vì vậy chị đi thì tốt hơn”
Kiều Nhã Linh vừa dứt lời, cánh cửa phòng bật mở, đập mạnh lên tường tạo thành một tiếng kêu vang dội. Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt giật mình, quay lại thì nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải đang đứng ở cửa.
Sắc mặt anh rất tệ, vẻ tiều tụy lúc trước đã không còn, nhưng trong mắt lại vằn tia máu đáng sợ. Kiều Nhã Linh không ngờ Hoàng Tuấn Khải lại xuất hiện đột ngột, chuyện cô nói với Tiểu Kiệt, chắc anh cũng nghe thấy rồi.
Kiều Nhã Linh trở nên lúng túng: “Sao anh…”
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Em muốn rời khỏi đây?”
Kiều Nhã Linh cụp mắt, cô túm chặt vạt áo mình, hít một hơi nói: “Đúng vậy, tôi nghĩ mình nên rời khỏi đây”
Hoàng Tuấn Khải đột nhiên tiến lại gần Kiều Nhã Linh, gương mặt anh sa sầm, ánh mắt gắt gao bám riết lấy cô. Kiều Nhã Linh hoảng loạn lùi người lại, Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng bắt lấy tay cô, kéo cô về phía mình.
Khi nghe cô nói cô không thuộc về nơi này, cô không muốn ở lại đây, trong lòng anh vô cùng khó chịu, như có ngàn vạn con kiến đang cắn xé trái tim. Quan hệ mười hai năm giữa hai bọn họ bị cô dễ dàng phủi sạch, tựa như anh chẳng là gì đối với cô cả.
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải kéo căng ra vì tức giận, anh bừng bừng lửa giận nhìn Kiều Nhã Linh. Anh siết chặt tay cô, lạnh giọng nói: “Em đừng có nhiều chuyện! Nói ở đây rồi thì cứ ở đây đi, bây giờ là đòi về là sao? Em chê ngôi nhà này không xứng với em à, Kiều Nhã Linh, em đừng có chối bỏ quá khứ như vậy!”
Kiều Nhã Linh cắn môi, cô đương nhiên biết mình đã ở đây biết bao năm. Ngôi nhà này đã từng vô cùng gắn bó như một phần máu thịt của cô, vậy nên bây giờ cô mới không có cách nào ở lại đây được. Kiều Nhã Linh hất tay anh ra, bực bội nói: “Không liên quan đến anh!”
Hoàng Tuấn Khải nghiến răng nói: “Không liên quan đến anh? Được lắm, vậy thì em đã hứa với Tiểu Kiệt rồi, đừng có lật lọng như thế.
Cứ ở đây ngủ với Tiểu Kiệt một đêm đi, với cô: Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải âm u – “Đừng bao giờ nói mấy lời như vậy nữa.”
Hoàng Tuấn Khải nói rồi quay lưng bước ra ngoài, cánh cửa đóng rầm một cái. Kiều Nhã Linh đứng chôn chân tại chỗ, anh nói như vậy là có ý gì chứ? Kiều Nhã Linh muốn hỏi anh cho ra nhẽ, anh vốn dĩ chẳng có tư cách nói những lời đó với cô.
Cô muốn ở đây hay không là quyền của cô, anh hành xử cứ như thể cô đã làm tổn thương anh vậy. Kiều Nhã Linh thơm lên trán Tiểu Kiệt một cái, áy náy nói: “Tối chị sẽ đến thăm em”
Kiều Nhã Linh nói rồi vội vàng đuổi theo Hoàng Tuấn Khải. Tiểu Kiệt nấy giờ chứng kiến ba và chị xinh đẹp cãi nhau mà không hiểu gì cả.
Tiểu Kiệt mặt buồn thiu, hai người này rốt cuộc lại làm sao nữa không biết.
Kiều Nhã Linh vừa chạy vừa lớn “Hoàng Tuấn Khải, anh đứng lạ Hoàng Tuấn Khải hoàn toàn làm lơ cô, đi một mạch xuống dưới.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, Kiều Nhã Linh có chút hụt hãng.
Trước đây anh luôn luôn đợi cô sánh bước bên mình, không bao giờ bỏ mặc cô đi trước cả. Vậy nên anh bây giờ khiến cô cảm thấy thật xa lạ, cũng phải thôi, giờ bọn họ có là gì của nhau đâu chứ. Kiều Nhã Linh nén cảm giác buồn bã trong lòng lại, vội vã đuổi theo anh.
“Hoàng Tuấn Khải, chưa nói rõ thì anh đừng hòng đi! Anh tức giận với tôi cái gì hả, chuyện này ảnh hưởng đến anh sao? Anh bớt vô lý đi!”