Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29 Suýt bị ăn

“Tôi có ý gì không phải rất rõ sao?”

Kiều Nhã Linh dúi sợi dây chuyền vào tay Hoàng Tuấn Khải. Cô đã không còn là Kiều Nhã Linh ngốc nghếch của ba năm trước, trong mắt lúc nào cũng chỉ có anh, coi anh là thế giới nữa. Sau những chuyện xảy ra, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, biết yêu bản thân hơn, không còn mù quáng chạy theo tình yêu khiến bản thân thương tích đầy mình.

Sắc mặt Hoàng Tuấn Khải căng cứng, anh vứt sợi dây chuyền xuống đất. Hoàng Tuấn Khải rời khỏi giường, tiến về phía Kiều Nhã Linh. Anh đứng sừng sững trước mặt cô, đôi mắt anh còn vằn đỏ, gương mặt trầm xuống vô cùng dọa người.

Kiều Nhã Linh ngẩng đầu đối mắt với anh: “Chê tội đụng qua rồi nên không muốn nhận à? Yên tâm, tôi chưa từng đeo nó đâu”

Kiều Nhã Linh không nói dối, mặc dù cô cướp nó từ tay anh, nhưng cô chưa bao giờ đeo qua nó một lần. Đơn giản vì là Kiều Nhã Linh không muốn dùng đồ anh tặng cho người khác, thứ gì không phải của cô, cô tuyệt đối không động tay vào.

Hoàng Tuấn Khải nghe cô nói vậy lại càng tức giận, siết lấy tay cô, đẩy cô ngã lên tường. Cái lạnh lẽo của bức tường truyền qua lớp áo, thấm vào da thịt, khiến người Kiều Nhã Linh run lên. Gương mặt Hoàng Tuấn Khải vô cùng đáng sợ, Kiều Nhã Linh chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, trong lòng có chút hoảng hốt.

“Em trả lại chiếc vòng này cho anh thì có ích gì? Anh không cần!”

Hoàng Tuấn Khải tức giận vì cô trả sợi dây lại cho anh giống như muốn phủi sạch hệ giữa hai người họ vậy. Cô không bận lòng nữa, nên không muốn giữ lại thứ ngày xưa mình từng điên cuồng cướp về. Còn Kiều Nhã Linh lại cho rằng anh nổi giận vì chét ghét cô năm ấy đã tự tiện lấy đồ của anh, nên mới không muốn nhận lại nó.

“Giờ em muốn vạch ranh giới với anh sao? Đừng hòng!” – Hoàng Tuấn Khải gắn giọng nói.

Kiều Nhã Linh bình thản đối mặt với cơn thịnh nộ của anh, cô cảm thấy anh ngày càng trở nên mâu thuẫn khó hiểu. Người muốn vạch ranh giới trước là anh chứ không phải là cô, vì không yêu cô nên mới giết đứa con trong bụng cô. Điều đó không phải là đang nhắc nhở cô giữa họ không thể có tình yêu sao?

Kiều Nhã Linh hất tay anh ra, cô chỉ ngón tay vào lồng ngực anh, ấn mạnh: “Hoàng Tuấn Khải, anh làm ơn đừng tỏ ra sống không thiếu nổi tôi nữa đi! Lúc thì anh ân cần dịu dàng, lúc thì anh xa cách tàn nhãn, tôi không phải là món đồ chơi để anh trêu đùa”

Không khí giữa hai người căng thẳng đến nghẹt thở, Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói tiếp: “Tôi từng rất yêu anh, Hoàng Tuấn Khải. Trước kia tôi chưa từng thổ lộ, vì tôi không dám. Nhưng bây giờ tôi có thể thản nhiên nói ra những lời này là bởi tôi đã không còn yêu anh nữa. Tôi không còn tôn sùng và yêu anh vô điều kiện như trước, giờ trong lòng tôi chỉ có nỗi hận thù dành cho anh mà thôi!”

Những lời nói của cô như một con dao liên tục đục khoét trái tim Hoàng Tuấn Khải. Ánh mắt anh nhìn cô đầy phức tạp, không hiểu sao nghe chữ “từng” của cô, trái tim anh co rút đến đau đớn. Anh không phải không nhìn ra tình cảm của Kiều Nhã Linh dành cho mình, chỉ có điều khi ấy anh đã sợ hãi. Anh sợ rằng mình lầm tưởng tình anh em là tình yêu, anh sợ mình sẽ gieo rắc cho cô những ảo tưởng, nên anh cứ lần lữa mãi không tiến tới. Chỉ khi cô thực sự rời xa anh, anh mới biết cảm xúc trong lòng mình chính là yêu, nhưng mọi thứ đã muộn rồi.

“Những gì anh đang làm cho em, chẳng nhẽ không đủ rõ ràng ư?”

Anh muốn bù đắp những tổn thương của cô, nên đã làm mọi cách để bù đắp cho cô, nhưng cô không hề đón nhận chúng mà luôn đẩy ra xa.

Khóe miệng Kiều Nhã Linh cong lên thành một nụ cười mỉa mai: “Anh đã làm gì tự anh rõ, tôi không muốn nhắc lại. Bây giờ tôi chỉ đang trả lại những thứ thuộc về anh mà thôi, tôi không muốn mang theo bất cứ thứ gì liên quan đến anh về nhà”

Con ngươi của Hoàng Tuấn Khải đen kịt đến đáng sợ. Chỉ cần nghĩ đến việc cô không còn yêu anh nữa, anh lại thấy vô cùng bức bối. Giống như ngàn vạn con kiến bò trên trái tim, thiêu đốt nó. Anh không thể tưởng tượng được một ngày cô không còn ở bên mình, xa lánh mình.

Cái tên Kiều Nhã Linh đã khắc sâu trong tim anh đến đau nhức, không có cô, anh không còn là chính bản thân nữa.

Kiều Nhã Linh đẩy anh ra, nói: “Tôi xong việc của mình rồi, tôi đi đây”

Kiều Nhã Linh mở cửa định đi ra ngoài, nhưng một sức mạnh vô cùng lớn đã đóng sập cánh cửa lại. Hoàng Tuấn Khải chống tay lên cửa, tay anh nổi đầy gân xanh. Gương mặt anh hòa lẫn vào bóng tối, chỉ có đôi mắt đen như sóng ngầm đang ghim chặt lấy cô.

“Bỏ tay ral” Kiều Nhã Linh hạ giọng nói.

Hoàng Tuấn Khải ôm vai cô xoay người lại, anh trầm giọng nói: “Anh chưa cho phép, em đừng hòng bước ra khỏi cửa!

“Anh còn chuyện gì nữa? Chẳng nhẽ vẫn tức giận vì chuyện chiếc vòng sao?”

Hoàng Tuấn Khải đột ngột đấm mạnh vào tường kêu rầm, Kiều Nhã Linh giật thót tim, tròn mắt nhìn anh.

“Đúng là anh rất tức giận, nhưng không phải vì em lấy nó” – Hoàng Tuấn Khải gắn giọng nói. – “Chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu”

Một Hoàng Tuấn Khải nghiêm nghị nhã nhặn mọi ngày bỗng chốc biến thành một con người hoàn toàn khác, đầy tính chiếm hữu và nguy hiểm. Kiều Nhã Linh bị anh dọa sợ, một Hoàng Tuấn Khải như thế này cô chưa từng gặp qua. Đối với cô anh lúc nào cũng dịu dàng và cưng chiều, chưa bao giờ nổi giận. Anh bây giờ thật xa lạ, ánh mắt anh nhìn cô lạnh lùng lại bi thương, như thể anh mới chính là người bị ruồng bỏ.

“Chúng ta còn chuyện gì để nói nữa sao? Tôi đã có cuộc sống mới, không còn dính líu đến nhà họ Hoàng. Anh cũng có gia đình riêng, có hạnh phúc riêng của mình. Chúng ta hà cớ gì cứ phải dây dưa mãi như vậy?

Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Anh chính là muốn dây dưa như vậy đấy, anh không cho phép em rời khỏi anh, không cho phép em ngừng yêu anh!”

Kiều Nhã Linh bật cười: “Anh nghĩ anh quản được tôi sao? Tôi muốn như nào là việc của tôi, anh đúng thật là buồn cười. Yêu anh sao? Đời tôi hối hận nhất chính là yêu anh đấy!

Kiều Nhã Linh vừa dứt lời, Hoàng Tuấn Khải liền thô bạo đẩy cô ngã xuống chiếc giường mềm mại. Cô kêu lên một tiếng, Hoàng Tuấn Khải lập tức đổ người xuống, sức nặng của anh khiến cô khó thở. Hoàng Tuấn Khải giam cô trong vòng tay mình, cô không thể nhìn rõ gương mặt anh, chỉ có thanh âm trâm khàn của anh vang lên: “Em có chạy đẳng trời!”

Hoàng Tuấn Khải hạ môi chuẩn xác xuống môi cô, mạnh mẽ cướp đoạt. Bàn tay anh không hề hà gì mà vén áo cô lên, sờ soạng bên trong.

Hành động của anh không hề dịu dàng mà giống như đang cố tình trừng phạt cô. Kiều Nhã Linh dãy dụa không ngừng, đến khi bàn tay anh chạm đến nơi mềm mại của cô, Kiều Nhã Linh giáng cho anh một bạt tai.

“Chát!”

Hoàng Tuấn Khải bị tát quay mặt sang một bên, để lộ xương hàm rắn rỏi. Mọi hành động của anh đều dừng lại, cô thở hổn hển, lùi về phía sau. Gương mặt anh lạnh băng không có cảm xúc, lẳng lặng quay lại nhìn cô. Vào phòng anh đúng là sai lầm, Hoàng Tuấn Khải bây giờ không khác gì cầm thú, chỉ chờ trực nhảy vào cô.

“Anh cút đi!” – Kiều Nhã Linh giận dữ quát.

Cô nhảy xuống giường, chạy về phía cửa. Nhưng hoàng Tuấn Khải đã nhanh hơn một bước, anh khóa cửa lại, không cho cô ra ngoài.

Hoàng Tuấn Khải từng bước tiến về phía cô, Kiều Nhã Linh hoảng sợ lùi lại.

“Hoàng Tuấn Khải, ban nãy anh đã nói không động vào tôi nữa cơ mài!” ~ Kiều Nhã Linh hét lên.

Anh không trả lời, cứ tiến lại gần cô. Kiều Nhã Linh bị đồn đến đường cùng, chạm phải mép bàn làm việc. Một chút ánh sáng chiếu qua khe cửa, phủ lên mặt anh. Ánh mắt điên cuồng của Hoàng Tuấn Khải hiện ra trong nắng, gắt gao nhìn cô. Đáy lòng Kiều Nhã Linh run sợ, hơi thở nguy hiểm của Hoàng Tuấn Khải bao phủ khắp căn phòng, anh giống như một kẻ săn mồi tàn độc đang nhắm mục tiêu.

“Anh không thể làm như vậy!”

Kiều Nhã Linh nhận thấy giọng mình cũng đang run lên. Hoàng Tuấn Khải đột ngột nhấc cô ngồi lên trên bàn, Kiều Nhã Linh sợ hãi túm chặt lấy tay anh. Hoàng Tuấn Khải cúi đầu xuống gặm nhấm môi cô, Kiều Nhã Linh không chịu được sự tấn công của anh, ngửa đầu ra sau.

Hoàng Tuấn Khải giữ chặt gáy cô, tiến vào sâu hơn.

“Ưm..”

Kiều Nhã Linh đánh lên người anh, Hoàng Tuấn Khải không những không thả cô ra mà còn giữ hai tay cô áp lên tường. Đồ đạc trên bàn rơi loảng xoảng dưới chân, nhưng anh mặc kệ, chỉ chăm chú thưởng thức đôi môi cô.

Hoàng Tuấn Khải bế cô lên giường, môi anh vẫn không rời môi cô, bàn tay mạnh mẽ giật tung chiếc áo của cô ra. Cúc áo rơi lả tả dưới đất, chiếc áo tội nghiệp bị vứt ở một góc. Da thịt trắng mịn của cô nổi bật dưới ga giường màu đen, vô cùng kích thích thị giác.

Hoàng Tuấn Khải rời khỏi môi cô, bàn tay thăm dò vào trong cạp quần cô. Kiều Nhã Linh uốn éo người, dùng sức đẩy anh ra. Nhưng vừa bước chân xuống giường đã bị lôi trở lại. Kiều Nhã Linh hét lên: “Tên khốn nhà anh buông tôi ra! Anh là đồ cầm thúiI”

“Đúng thế, anh vì em mà trở thành cầm thú đấy!

Hoàng Tuấn Khải cười trầm thấp, áp chế cô trên giường. Bàn tay to lớn nhào nặn nơi mềm mại của cô, đôi môi lướt qua khắp người cô.

Kiều Nhã Linh run rẩy kịch liệt, cả người cô trở nên tê dại. Hoàng Tuấn Khải tỉ mỉ gặm cắn cơ thể cô, cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô, thầm thì: “Hãy nhớ, em là của anh, mãi mãi là như vậy!”

Kiều Nhã Linh mềm oặt dưới cơ thể anh, không còn sức lực chống đỡ. Vào thời khắc Kiều Nhã Linh tưởng rằng mình sắp xong đời rồi, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Tuấn Khải, xuống ăn cơm. Nhã Linh ở trong phòng cháu đúng không? Dì vừa lên mà không thấy nó ở phòng.”

Hoàng Tuấn Khải khựng lại, hai người thở dốc nhìn nhau.

Dì Lam nghỉ ngờ đứng ở bên ngoài, vừa nãy dì nghe rất rõ trong phòng có tiếng động, còn có tiếng rên rỉ ngắt quãng vô cùng mở ám.

Lúc dì gõ cửa thì âm thanh đó đột nhiên dừng lại. Dì bỗng nhiên đỏ mặt, chẳng lẽ…? Nghĩ như vậy, dì hốt hoảng chạy xuống nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK