Chương 104
Hoàng Tuấn Khải nói rồi cúp máy, Tuyết Phi bực bội nhìn chiếc điện thoại, chán nản đá một cái lên tường. Tuyết Phi đến nhà vệ sinh trang điểm lại đôi chút, ngắm nhìn gương mặt kiều diễm trong gương, cô ta lại cảm thấy không cam lòng.
Cô ta ăn diện xinh đẹp như thế này là vì ai kia chứ! Không được, cô ta nhất định phải thuyết phục Hoàng Tuấn Khải đến đây. Cô ta tin mình chỉ cần nịnh nọt anh một chút anh sẽ mềm lòng, vì vậy lại gọi điện cho Hoàng Tuấn Khải.
Kiều Nhã Linh vừa định bước vào nhà vệ sinh, thì một giọng nói nhão nhoét từ bên trong vang ra: “Anh rể à, em biết lõi rồi, đừng giận em nữa. Em thề lần sau sẽ không làm như vậy nữa đâu. Anh đến đây đi, hôm nay em đặc biệt xinh đẹp để chào đón anh đấy! Nếu anh vẫn chưa nguôi giận, thì tối nay… em đến hầu hạ anh được không?”
Tuyết Phi nũng nịu nói, vô cùng mong chờ phản ứng của Hoàng Tuấn Khải, cô ta không tin anh sẽ từ chối sự hấp dẫn này.
Người Kiều Nhã Linh cứng đờ, chôn chân đứng một chỗ. Mãi lúc sau cô mới tiêu hóa nổi chuyện gì đang diễn ra.
Kiều Nhã Linh liếc mắt vào phía trong, nhìn thấy bóng lưng lả lướt của Tuyết Phi. Kiều Nhã Linh nhếch miệng khinh bỉ, trong lòng kịch liệt phỉ nhổ Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Phi.
Kiều Nhã Linh không chần chờ một giây nào nữa, cô không muốn phải nghe thêm những lời nói bẩn thỉu của Tuyết Phi, cô quay người rời đi.
Kiều Nhã Linh biết Hoàng Tuấn Khải chẳng phải là người tốt lành gì, thế nhưng chuyện gian díu với em vợ như này cô thật sự không tưởng tượng nổi. Hoàng Tuấn Khải đã thay đổi đến mức Kiều Nhã Linh không còn nhận ra, trong lòng cô vô cùng khó chịu. Anh nói muốn ở bên cô, làm mọi thứ vì cô, cuối cùng mọi thứ là như thế này đây.
Kiều Nhã Linh bỗng nhiên cảm thấy tội nghiệp cho người vợ hiện tại của anh, bị cả chồng và em gái đâm sau lưng mình. Không biết giữa cô và Tuyết Loan, ai mới là người bất hạnh hơn nữa.
Anh rể với em vợ, thật đúng là một đôi gian phu dâm phụ!
Lúc này, ở bên trong, Tuyết Phi vừa dứt lời, giọng nói không cảm xúc của một người đàn ông khác vang lên: “Cô Tuyết Phi, tôi là Kiến Quốc, chủ tịch hiện không có ở đây. Xin hỏi cô có chuyện gì không?”
Tuyết Phi lập tức trở nên ngại ngùng, cô ta nhỏ giọng mắng một cái, ấp úng nói: “Thật xin lỗi, tôi tưởng là anh Tuấn Khải đang nghe”
Tuyết Phi xấu hổ muốn chết, những lời nói hư hỏng ban nãy của cô ta đã bị Kiến Quốc nghe không sót từ nào. Cô ta thực sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống. Ở trong mắt người ngoài, cô ta vẫn là em vợ của Hoàng Tuấn Khải, chuyện vừa rồi chẳng khác nào tự bôi tro trát trấu vào mặt mình. Cô ta hi vọng là Kiến Quốc sẽ không đi nói chuyện này với người ngoài, nếu không thì cô ta chết chắc. Nhưng dù sao lời đã nói ra cũng không thể thu lại được, cô ta đành nói lảng đi: “Anh Tuấn Khải không có ở đó sao?”
Kiến Quốc trả lời: “Chủ tịch vừa ra ngoài có chút việc rồi ạ”
Tuyết Phi cắn môi, tức giận dậm chân một cái. Không biết Kiến Quốc nói thật hay vì Hoàng Tuấn Khải không muốn nghe điện thoại của cô ta nữa. Tuyết Phi chán nản nói: “Phiền anh nói lại với Tuấn Khải là tôi đang có việc gấp tìm anh ấy, bảo anh ấy hãy nhanh chóng liên lạc lại với tôi.”
Kiến Quốc trả lời: “Vâng”
Kiến Quốc cúp máy, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, lông mày nhíu chặt. Lần đầu tiên anh ta nghe thấy một người phụ nữ thẳng thừng đề nghị lên giường với Hoàng Tuấn Khải. Giọng nói trơn tru đến mức nếu không biết anh ta còn tưởng họ là một cặp tình nhân.
Trên danh nghĩa, cô ta đường đường là em vợ của Hoàng Tuấn Khải, thế mà có thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy. Cô ta nghĩ Hoàng Tuấn Khải sẽ lên giường với loại phụ nữ như cô ta sao? Đúng là năm mơ!
Kiến Quốc dẫu sao cũng chỉ là trợ lý của Hoàng Tuấn Khải, không có quyền xen vào chuyện của anh, nếu không anh ta đã cho Tuyết Phi kia một bài học rồi. Đàn ông rất hiếm khi ghét người phụ nữ nào, nhưng Kiến Quốc lại đặc biệt không ưa Tuyết Phi.
Cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại ác độc, lươn lẹo, lúc nào cũng giống như một con đỉa đói bám dính lấy Hoàng Tuấn Khải.