Chương 314
Quản gia Trần lạnh mặt nói: “Bao giờ thì cô đi?”
Chưa gì đã muốn đuổi cô đi như thế, bà ta đã quá nôn nóng rồi.
Kiều Nhã Linh cũng chẳng mặn mà gì với nơi này, chẳng qua vì Kiến Quốc ép buộc, nên cô mới phải ở đây. Kiều Nhã Linh biết quản gia Trần chỉ muốn đuổi cô đi cho khuất mắt, cô có mặt trong căn nhà này chắc hẳn khiến bà ta khó chịu lắm. Kiều Nhã Linh nhếch miệng nói: “Bà không phải lo, tôi không cắm rễ ở cái nơi này đâu”
Kiều Nhã Linh quay người muốn tiếp tục đi lấy thuốc, nhưng quản gia Trần vẫn túm chặt lấy cổ tay cô. Gương mặt nhăn nhúm của bà ta toát vẻ vẻ hiểm độc, ánh mắt sắc lạnh nhìn Kiều Nhã Linh đầy đe dọa: “Tốt nhất là như thế, còn nếu cô có ý định quyến rũ ông chủ để bước chân vào căn nhà này, thì tôi nhất định sẽ bằng mọi cách loại bỏ cô”
Kiều Nhã Linh hất tay bà ta ra, cô bây giờ không có sức mà tranh cãi với bà ta. Kiều Nhã Linh vốn dĩ đã muốn lơ bà ta đi rồi, nhưng bà ta không biết điều mà cứ gây chuyện khiến cô bực mình.
thành đạt, giàu có đều là mục tiêu của tất cả mọi phụ nữ, họ sẽ làm mọi cách để trèo được lên giường anh, Kiều Nhã Linh cũng không ngoại lệ.
Quản gia Trần hừ lạnh, nói: “Cô có ý đồ gì hay không thì tự cô rõ, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một điều, trèo cao thì ngã đau, nên biết vị trí của mình ở đâu đi. Tôi chứng kiến cô lớn lên ở đây, tôi hiểu rõ cô là người thế nào. Cô tưởng rằng dùng vẻ ngoài ngọt ngào dịu dàng đó có thể qua mắt được người khác sao? Cô vẫn chỉ là kẻ hèn mọn tỉ , độc ác nham hiểm mà thôi. Tôi không muốn nhìn thấy cô một lần nào nữa ở nhà họ Hoàng, phiền cô tránh xa chúng tôi ra.”
Kiều Nhã Linh cúi đầu cười nhạt, hờ hững nói: “Nói người khác mà không xem lại bãi rác trên đầu mình, đúng là nực cười!”
Phản ứng lãnh đạm có phần thản nhiên của Kiều Nhã Linh khiến quản gia Trần sôi máu. Kiều Nhã Linh nhướn mày nhìn bà ta, thờ ơ nói: “Bà nói xong chưa? Xong rồi thì tôi đi lấy thuốc”
Kiều Nhã Linh mím chặt môi, nếu là hơn ba năm trước, có lẽ cô vẫn còn ôm lấy ảo tưởng rằng Hoàng Tuấn Khải sẽ yêu mình, nhưng bây giờ thì không.
Cô biết anh không yêu cô, tình cảm bao năm giữa họ đã kết thúc bằng sự đau đớn tuyệt vọng của mình cô. Quản gia Trần nhìn Kiều Nhã Linh thắn thờ, bà ta nhếch môi cười nói: “Cô biết Tuyết Loan phải không? Người ông chủ chúng tôi yêu chính là cô ấy, một người con gái tài sắc vẹn toàn như vậy mới xứng với ông chủ của chúng tôi. Cô không thể biết được tình cảm giữa hai người họ tốt như thế nào đâu, cô có muốn xen vào cũng không thể. Cô biết chiều nay ông chủ vội vàng như thế là đi đâu không? Ông chủ đến Anh để thăm cô Tuyết Loan vì cô ấy sắp phải phẫu thuật đấy”
Kiều Nhã Linh sững người trước lời nói của quản gia Trần, hóa ra anh vội vội vàng vàng rời đi là đến gặp Tuyết Loan. Chỉ một cú điện thoại thôi cũng khiến anh vượt ngàn dặm xa xôi để đến với người anh yêu. Kiều Nhã Linh nở nụ cười chua chát, trái tim cô như bị ai bóp nát, đau đớn khôn cùng.
Quản gia Trần nhìn mặt cô biến sắc thì càng đắc ý hơn, cố tình thêm dầu vào lửa: “Ông chủ biết tin cô Tuyết Loan ốm liền lập tức bay sang Anh, đủ để hiểu cô Tuyết Loan ở trong lòng ông chủ quan trọng như thế nào. Tôi chưa bao giờ thấy ông chủ lo lắng cho ai như vậy. Hai người họ sinh ra là để dành cho nhau, cô đừng hòng chia rõ họ”