Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 513

Kiều Nhã Linh cười nhạt: “Anh sợ tôi đi rồi, sẽ không anh thay tim cho người vợ chưa cưới của anh phải không?”

Hoàng Tuấn Khải đột nhiên nổi giận, anh lạnh giọng nói: “Kiều Kiều, anh chưa bao giờ coi em là kẻ thay thế, cũng chưa từng.

có ý định dùng tim em để cứu Tuyết Loan. Những lời anh nói trước đó, chỉ là vì muốn cứu em mà thôi, không hề liên quan đến Tuyết Loan. Đối với anh, Tuyết Loan chưa bao giờ quan trọng bằng em”

Mí mắt Kiều Nhã Linh run run, cô không đủ can đảm để nhìn vào mắt anh nữa, cô vội vàng ngoảnh mặt đi. Hoàng Tuấn Khải tiến lại gần Kiều Nhã Linh, anh ngồi bên cạnh cô, mùi hương ấm áp của anh giống như vòng tay bao trọn cơ thể cô.

Hoàng Tuấn Khải đột nhiên cúi đầu, trán anh chạm lên bả vai gây gò của cô, anh nặng nề thở dài. Một Hoàng Tuấn Khải đầy ưu tư và buồn bã khiến người khác đau lòng.

Hoàng Tuấn Khải dụi đầu vào người cô, giống như một đứa trẻ đang cần sự quan tâm và yêu thương. Kiều Nhã Linh đột nhiên cảm thấy mủi lòng, cô muốn luồn tay vào mái tóc anh, dịu dàng vuốt ve.

Kiều Nhã Linh giơ tay lên, nhưng rồi cô nhanh chóng rụt tay lại. Cô không đẩy anh ra, nhưng cũng không có hành động nào đáp lại cả.

Hoàng Tuấn Khải cứ dựa vào người cô như thế, Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng bối rối, cô đành nói: “Hoàng Tuấn Khải, bây giờ đã muộn rồi Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên, anh khàn giọng nói: “Kiều Kiều, anh muốn ngủ cùng em”

Kiều Nhã Linh: “..”

Sau đó, Kiều Nhã Linh đã không do dự cho Hoàng Tuấn Khải một cái tát.

“Anh, vô liêm sỉ!” = Kiều Nhã Linh tức giận nói.

Kiều Nhã Linh trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải, không còn gì để nói với anh. Trong bầu không khí nghiêm túc như vậy mà anh lại phun ra một câu cợt nhả, thật khiến người ta muốn giơ tay đánh người. Hoàng Tuấn Khải không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười vô cùng vui vẻ. Anh chống tay lên cằm, ánh mắt ngập tràn ý cười nhìn Kiều Nhã Linh: “Hết giận rồi chứ?”

Kiều Nhã Linh lườm anh: “Anh đúng là trơ trến!”

Hoàng Tuấn Khải cười vô cùng thỏa mãn: “Quá khenl”

Hai người không nói gì nữa, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút mờ ám. Kiều Nhã Linh cúi đầu nhìn chăm chằm mép chăn, dù cô không nhìn anh, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh đang chiếu lên người mình.

Kiều Nhã Linh nhận ra Hoàng Tuấn Khải đang từ từ tiến về phía mình, mỗi lúc một gần. Đến khi cô ngước mắt nhìn anh, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một gang tay. Hơi thở mát lạnh của anh phả lên mặt cô, giống như một bàn tay đang dịu dàng vuốt ve. Đôi mắt anh sâu thẩm, quấn chặt lấy cô, nhấn chìm cô trong làn sương mù.

Mí mắt Kiều Nhã Linh run run, giọng cô gần như lạc đi: “Anh… muốn làm gì?”

Kiều Nhã Linh vừa dứt lời, Hoàng Tuấn Khải đã nuốt trọn cánh môi cô. Kiều Nhã Linh vô cùng sửng sốt, không đợi cô kịp phản ứng, Hoàng Tuấn Khải đã tấn công dồn dập. Khoang miệng của cô tràn ngập mùi hương của anh, lưỡi anh quấn chặt lấy lưỡi cô, không ngừng dây dưa.

Kiều Nhã Linh vô lực chống đỡ, sự mạnh mẽ và cuồng nhiệt của anh gần như đã rút cạn sức lực của cô. Hoàng Tuấn Khải đè cô lên giường, tham lam tận hưởng sự ngọt ngào từ cánh môi cô, xuống tay hạ miệng đều vô cùng mạnh bạo. Kiều Nhã Linh không thở nổi, cô muốn đẩy anh ra nhưng chỉ khiến người đàn ông này càng dữ dội hơn.

“Hoàng Tuấn Khải, dừng lại!”

Kiều Nhã Linh nói trong hơi thở ngắt quãng, sự cuồng nhiệt và bá đạo của anh khiến cô bủn rủn chân tay. Nếu cứ tiếp tục thế này, cô không thể chịu được mất.

Sự phản kháng của cô chẳng là gì đối với Hoàng Tuấn Khải, anh từ từ hạ người, đè cô xuống giường. Hai tay Kiều Nhã Linh chống đỡ lên ngực Hoàng Tuấn Khải, cô nhận ra nơi đó cứng như sắt, nhiệt độ nóng đến dọa người truyền đến bàn tay cô.

“Hoàng Tuấn… Khải…”

Kiều Nhã Linh ngửa đầu ra, cố gắng tách khỏi anh. Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng đuổi theo, cắn nuốt cánh môi Kiều Nhã Linh. Môi cô gần như đã tê liệt không còn cảm giác, nhưng Hoàng Tuấn Khải không biết thế nào là đủ, giày vò cô đến chết đi sống lại.

Bàn tay anh cũng không yên phận, ban đầu tay anh đỡ gáy cô, nhưng rồi dần trượt xuống phía dưới. Một tay anh nhẹ nhàng nắn bóp đỉnh đồi mềm mại của cô bên ngoài lớp áo, một tay anh dịu dàng vuốt ve vòng eo mảnh mai của cô.

Hoàng Tuấn Khải tựa như vô cùng thoải mái, hành động của anh dần trở nên tùy ý hơn. Thứ bên dưới đã “ngẩng đầu” từ lâu, căng nhức đến khó chịu. Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng rời khỏi môi Kiều Nhã Linh, nhưng anh lại tiếp tục gặm nhấm cần cổ trắng nõn của cô.

Móng tay Kiều Nhã Linh găm chặt trên vai Hoàng Tuấn Khải, thanh âm của cô giống như tiếng ngâm nga: “Dừng… dừng lại…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK