Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6

Kiều Nhã Linh không ngờ anh lại đồng ý một điều kiện như vậy, cô tròn mắt nhìn anh, nhưng trông anh không có vẻ như là nói dối. Anh thật sự chỉ vì muốn cô đút trà cho mình mà sẽ mua hết bao cao su có định bản trong một tháng sao? Nếu người khác nghe được chuyện này, nhất định không tin đó chính là Hoàng Tuấn Khải – người đàn ông lạnh lùng bá đạo không quan tâm gì ngoài công việc.

Cô vốn định nói thế để khiến anh không bắt ép mình nữa, nào ngờ lại thành ra thế này. Thôi được rồi, dù sao đút trà cho anh mà cô được nghỉ ngơi một tháng cũng tốt. Cô lôi phần bao cao su vốn định để ngày mai bán ra, để trước mặt anh.

“Vậy tôi sẽ giới thiệu một chút về sản phẩm của công ty tôi.

Hoàng Tuấn Khải bỗng lên tiếng ngắt lời cô: “Đợi chút, trước khi bắt đầu, phiền cô bỏ khẩu trang ra. Tôi không thích người khác nói chuyện với mình mà lại đeo khẩu trang như thế”

Kiều Nhã Linh sững người, nếu giờ bỏ khẩu trang ra, anh sẽ nhận ra cô mất. Cô ngập ngừng lên tiếng: “Chuyện này.”

Ông chủ ngồi cạnh cũng nói: “Đúng đó, đeo khẩu trang không được lịch sự cho lắm, cô cởi ra đi.”

Kiều Nhã Linh đành nói: “Vậy xin đợi một chút.”

Cô chạy vào nhà vệ sinh, cởi khẩu trang ra. Gương mặt xinh đẹp của cô gái 23 tuổi hiện ra trong gương, cô sờ lên mặt mình, cô vẫn chưa biết nên đối diện với anh như thế nào. Hiện tại cô không muốn anh nhận ra mình, ai biết được anh sẽ làm gì cô. Kiều Nhã Linh suy nghĩ một lát, lấy bộ đồ trang điểm trong túi xách ra, bắt đầu hóa trang cho mình.

Kiều Nhã Linh trở lại phòng VIP, ông chủ khi nhìn thấy cô liền há hốc mồm. Cô cười gượng: “Vết bầm trên mặt lớn quá, tôi trang điểm để che đi.”

Hoàng Tuấn Khải nhìn chằm chằm gương mặt được trang điểm quá đậm của cô gái trước mặt. Khuôn mặt trắng bệch, lông mày vừa đen vừa dày, trên mũi lấm tấm tàn nhang, đôi môi thì đỏ chót lòe loẹt, nhìn vô cùng kinh khủng. Nhìn có vẻ là một cô gái xấu xí và không biết cách trưng diện. Anh hơi nheo mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch.

Kiều Nhã Linh ngồi vào chỗ cũ, tiếp tục nói.

“Đây là sản phẩm bao cao su của công ty chúng tôi, hiện nay trên thị trường có rất nhiều hãng bao cao su nổi tiếng như Sagami, Durex, Okamoto… Vậy sản phẩm của chúng tôi có gì đặc biệt so với hãng hàng khác?”

Kiều Nhã Linh lấy một chiếc bao cao su ra làm ví dụ: “Sản phẩm của công ty tôi là loại siêu mỏng, không màu, tạo cảm giác thoải mái cho người dùng, giúp nam giới kéo dài thời gian quan hệ. Hơn nữa có nhiều thiết kế vô cùng độc đáo, tăng cường thêm các hạt gai li ti, còn có hương thơm tạo cảm giác lạ, tăng khoái cảm”

Kiều Nhã Linh giới thiệu hết các công dụng của sản phẩm xong, nhìn anh hỏi: “Tôi đã giới thiệu xong, không biết chủ tịch Hoàng có thắc mắc gì không?”

Hoàng Tuấn Khải xoa cằm, đôi mắt thâm trầm nhìn cô không rời. Cô gái này thực sự rất thú vị, cố tình trang điểm che đi khuôn mặt mình. Chẳng lẽ sợ anh sẽ nổi lên hứng thú với cô, rồi cưỡng ép cô giống như tên Hàn vừa nãy sao? Cô càng làm thế, lại càng khiến anh thêm tò mò.

“Bình thường cô cũng trang điểm thế này “Gì cơ?” à?”

Không phải anh nhận ra điều gì chứ, nãy giờ anh cứ nhìn cô không chớp mắt, thực sự khiến cô không thoải mái. Cô đã trang điể thành ra thế này rồi, anh muốn nhận ra cũng không thể.

“À, tôi cũng không biết trang điểm cho lắm”

Anh cúi đầu cười khẽ, nụ cười khiến gương mặt anh sáng bừng. Kiều Nhã Linh ngẩn người nhìn anh, nụ cười này rất lâu cô không còn nhìn thấy nữa, không ngờ nó vẫn khiến lòng người khác điên đảo như xưa. Cô cụp mắt xuống, không dám trực tiếp nhìn anh.

Hoàng Tuấn Khải thôi cười, ngẩng đầu “Theo cô tôi nên dùng cỡ nào?”

“Hả?”

Kiều Nhã Linh bị câu hỏi của anh làm suýt sặc nước. Không ngờ anh có thể mở miệng hỏi một câu vô cùng tế nhị như vậy. Cô bỗng nhớ tới buổi tối điên cuồng của 3 năm về trước. Cảm giác dịu dàng lại mãnh liệt như sóng thủy triều mà anh mang tới, khiến cô không đè nén nổi tiếng rên rỉ, hoàn toàn quy phục bởi anh. Cô bất chợt đỏ mặt, ấp úng nói.

“Chuyện này chủ tịch Hoàng phải tự biết chứ, sao lại hỏi người không liên quan như tôi.”

Anh híp đôi mắt hẹp dài, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười quyến rũ, cô gái bên cạnh anh mặt đỏ rần lan đến cả cổ, bộ dạng lúng túng vô cùng đáng yêu. Anh nói. thong thả cầm ly rượu đưa lên miệng uống, nhướn mày nói.

“Tôi tưởng những người buôn bán bao cao su chuyên nghiệp như cô nhìn dáng người là sẽ đoán được kích cỡ của họ kia chứ.”

Kiều Nhã Linh cười trừ: “Cái này… có lẽ tôi vẫn chưa được chuyên nghiệp cho lắm.

“Vậy à, tôi tưởng cô phải biết rất rõ cơ đấy.

“Haha, tôi không hiểu chủ tịch Hoàng đang nói gì cả.

Hoàng Tuấn Khải đặt ly rượu xuống, khoanh tay trước ngực, gương mặt bỗng trở nên lạnh lẽo, anh vẫn nhìn Kiều Nhã Linh đầy suy tư. Kiều Nhã Linh lảng tránh ánh mắt của anh, cổ chuyển đề tài.

“Chủ tịch Hoàng có thắc mắc gì về sản phẩm không ạ?”

Cô vừa dứt lời, cánh cửa phòng liền bật mở. Tên Hàn với gương mặt đầy thương tích xông vào, không biết hắn ta tỉnh lại từ bao giờ. Mặt anh ta ngông cuồng điên dại nhìn Hoàng Tuấn Khải, lao tới trước mặt anh.

“Thằng chó kia mày lại đây, mày dám đánh tao, mày tàn đời rồi!”

Anh ta chưa kịp làm gì thì ông chủ đã vội xông đến cản anh ta lại. Nhưng tên Hàn vẫn vùng vẫy không thôi, điên cuồng gào thét, bộ dạng như muốn sống chết với Hoàng Tuấn Khải. Cũng phải thôi, một công tử nhà giàu được bao kẻ hầu người hạ hôm nay lại bị một người khác đánh cho không ngóc đầu lên được đương nhiên vô cùng cay cú rồi.

Hoàng Tuấn Khải vẫn bình thản ngồi một chỗ nhìn tên kia phát điên, ánh mắt hiện lên tia xem thường khinh rẻ. Ông chủ cố hết sức giữ anh ta lại, lên tiếng giải thích.

“Hàn, cậu phải bình tĩnh, đây không phải người cậu có thể động vào được đâu.”

“Buông tôi ra, tao nhất định sẽ giết mày!”

“Cậu im đi, đây là chủ tịch Hoàng của Hoàng Thịnh đấy! Cậu không thể đắc tội với anh ta được đâu.

Tên Hàn nghe ông chủ nói vậy thì khựng lại, ngơ ngác nhìn Hoàng Tuấn Khải. Anh đến ánh mắt cũng không buồn bố thí cho tên Hàn, lạnh lùng mở miệng: “Bố cậu có phải tổng giám đốc của Hoàng Việt – Công ty con của Hoàng Thịnh không?”

Vẻ mặt ngang tàng vừa rồi của tên Hàn loáng cái biến mất, anh ta thôi không vùng vẫy nữa, mặt anh ta tái đi, người hơi run rẩy.

Hoàng Tuấn Khải tiếp tục nói: “Có vẻ bố cậu cũng có tuổi rồi, đến lúc nghỉ hưu rồi đây.”

Tên Hàn hoảng hốt khụy xuống, mặt trắng bệch, lắp bắp nói: “Chủ…chủ tịch Hoàng.

Danh tiếng của Hoàng Tuấn Khải anh ta đương nhiên đã biết từ lâu, nhưng không ngờ hôm nay lại được gặp trực tiếp. Tập đoàn Hoàng Thịnh chuyên xuất nhập khẩu ô tô hàng đầu cả nước, còn đầu tư trên rất nhiều lĩnh vực. Công ty mà bố anh ta làm hiện giờ cũng chỉ là một chi nhánh nhỏ của Hoàng Thịnh mà thôi. Nhà anh ta giàu, nhưng gia thế của Hoàng Tuấn Khải còn khủng khiếp hơn nhiều. Anh ta đắc tội với nhầm người rồi, không cẩn thận là cả nhà anh ta ra đường như chơi.

Hàn nuốt nước bọt lại gần Hoàng Tuấn Khải, cúi đầu xuống, giọng nói yếu ớt: “Xin lỗi chủ tịch Hoàng, là tôi có mắt như mù, dám mạo phạm anh, mong anh tha cho tôi.”

Thấy Hoàng Tuấn Khải không nói gì, anh ta vội lại gần anh, cung kính rót rượu: “Mời chủ tịch Hoàng uống rượu, mong anh tha lỗi cho kẻ ngu ngốc như tôi.” Tên Hàn ngoan ngoãn như một kẻ đầy tớ hèn hạ nhu nhược trước mặt anh.

Anh nhận lấy ly rượu, uống một ngụm. Tên Hàn ngồi cạnh bắt đầu nịnh nọt: “Chủ tịch Hoàng danh bất hư truyền, hôm nay tôi mới được gặp, thật vinh dự quá”

Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh, không buồn quan tâm đến anh ta, quay sang nói với Kiều Nhã Linh: “Cô tiếp tục giới thiệu đi

Trong lòng Kiều Nhã Linh đang vô cùng ghê tởm tên Hàn, vừa nãy suýt nữa cô đã xong đời rồi. Không ngờ anh ta lại vào đây, cô nghiến răng nghiến lợi, nếu có thể, cô nhất định sẽ băm vằm anh ta thành trăm mảnh. Kiều Nhã Linh đè nén lửa giận trong lòng, tiếp tục công việc.

Lúc này tên Hàn mới nhận ra sự có mặt của Kiều Nhã Linh, anh ta ngạc nhiên không thôi. Con mồi anh ta vừa để mất lại đang ở đây, còn trang điểm thành dáng vẻ vô cùng xấu xí. Anh ta nhìn Hoàng Tuấn Khải, người đàn ông anh tuấn với khí thế bức người này đang chăm chú nhìn Kiều Nhã Linh.

Hoàng Tuấn Khải liếc nhìn thân thể được che đậy bởi bộ quần áo quê mùa của cô. Dáng người cô vô cùng chuẩn, vòng 1 và vòng 3 căng đầy, chiếc eo nhỏ đến mức khiến anh phải cau mày, làn da trắng mịn đến lóa mắt. Trên người cô còn phảng phất mùi hương nhẹ nhàng khiến người khác không kìm được lòng mà nổi lên hứng thú. Gương mặt cô nhỏ nhắn, chiếc cổ cao thanh mảnh, phía dưới cổ áo lộ ra xương quai xanh mảnh mai quyến rũ. Đúng là một cô gái có thể khơi gợi lòng chinh phục của đàn ông, nên tên Hàn kia mới ra tay làm trò đồi bại với cô.

Tên Hàn thấy anh có vẻ hứng thú với Kiều Nhã Linh, thầm thì nói.

“Chủ tịch Hoàng, nếu anh có hứng thú với cô ta, tôi sẽ đưa cho ta lên giường cho anh. Dáng người cô ta thực sự rất tuyệt, gương mặt cũng rất xinh đẹp, chỉ có điều chẳng hiểu sao cô ta lại trang điểm thành ra như vậy.

Hoàng Tuấn Khải nghe anh ta nói thì cười nhạt, hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ cái thân hình này của cô thì ai thèm “thịt”. Tên Hàn thấy dáng vẻ khinh thường của anh thì cho rằng anh không ưa Kiều Nhã Linh, bèn cun cút nói.

“Cũng phải, người như chủ tịch Hoàng thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, làm sao có thể để mắt đến loại người tầm thường như cô ta được. Tôi thử rồi, thật ra cô ta cũng bình thường thôi, haha.”

Mặt Hoàng Tuấn Khải tối sầm lại, khí lạnh như bao trùm xung quanh. Tên Hàn thấy anh thay đổi sắc mặt, sợ hãi không dám lên tiếng. Anh trừng mắt nhìn tên Hàn, ánh mắt tóe ra lửa, lạnh lùng nói.

“Câm miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK