Chương 288
Mọi thắc mắc nghỉ ngờ của Kiều Nhã Linh đã được giải đáp, cô không còn gì do dự nữa. Kiều Nhã Linh không đọc tờ thỏa thuận mà cứ thế ký tên vào, sau đó đưa cho Hoàng Tuấn Khải.
Anh rũ mắt nhìn nét bút thanh mảnh xinh đẹp của cô, ánh mắt có chút phức tạp. Kiều Nhã Linh nhẹ giọng nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Kiệt, coi Tiểu Kiệt như con của mình”
Kiều Nhã Linh không thể không thừa nhận răng, bây giờ cô đang cảm thấy rất hạnh phúc. Từ giờ cô có thể đường đường ở bên Tiểu Kiệt mà không sợ bị ai cấm cản rồi.
Hoàng Tuấn Khải nhìn Kiều Nhã Linh đang vui đến mức mặt mũi sáng bừng, bỗng chốc liên tưởng đến bộ dạng mừng rỡ chạy nhảy điên cuồng của Tiểu Kiệt. Anh lắc đầu cười, nói: “Tiểu Kiệt mà biết chắc thằng bé sẽ làm loạn nhà cho mà xem”
Kiều Nhã Linh mỉm cười, Tiểu Kiệt là một đứa trẻ mà bất kể ai nhìn thấy cũng đem lòng quý mến. Thăng bé xứng đáng có được hạnh phúc, cô mong rằng mình có thể đem lại chút ấm áp dịu dàng đến cho Tiểu Kiệt, để thằng bé cảm nhận được sự yêu thương chăm sóc của người mẹ.
Kiều Nhã Linh mong răng tất cả những đứa trẻ trên thế gian này có thể sống trong một gia đình đầy ắp tình yêu, chứ không như đứa con bất hạnh của cô.
Kiều Nhã Linh đột nhiên trở nên buồn bã, cô nhớ đến chuyện ba năm về trước, không kìm được tiếng thở dài sầu muộn. Đứa con bé bỏng của cô đáng nhẽ đã được đến với thế giới này, nhưng nó còn chưa kịp nhìn thấy mặt trời đã phải ra đi. Có lẽ đứa trẻ ấy đang ở thiên đàng, dõi mắt nhìn theo cô.
“Em không phiền chứ?” – Hoàng Tuấn Khải đột nhiên nói.
Kiều Nhã Linh quay đầu lại, thấy anh đang cầm một điếu thuốc. Cô chậm rãi lắc đầu: “Anh cứ hút đi.”
Hoàng Tuấn Khải châm lửa, màu đỏ lập lòe trên đầu thuốc có chút nhức mắt. Hoàng Tuấn khải rít một hơi thật dài, sau đó từ từ nhả khói.
Gương mặt anh chìm trong làn khói trắng mơ hồ, ánh mắt mông lung như màn đêm. Cảm giác đắng ngắt tràn vào cuống họng khiến anh cảm thấy thoải mái, anh nhìn Kiều Nhã Linh, cô đang ngẩn người.
Cô dường như rất thích trẻ con, cô đã vô cùng vui mừng khi được làm mẹ nuôi của Tiểu Kiệt. Thế nhưng sao năm đó cô lại làm như vậy với chính đứa con của mình?
Chẳng nhẽ cô có thể bao dung với tất cả mọi đứa trẻ trên đời này, ngoại trừ đứa con của hai người sao? Hoàng Tuấn Khải rít một hơi thuốc nữa, anh rơi vào trầm tư, ký ức của ba năm về trước lại hiện về giày vò tâm trí anh.
Hai người theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình, bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Không gian xung quanh chỉ có mùi thuốc lá nông nặc. Hoàng Tuấn Khải hút rất nhiều thuốc, tàn thuốc rơi đầy dưới chân anh. Kiều Nhã Linh nhìn anh qua làn khói trắng xóa, cô không hiểu sao trông anh có vẻ phiền muộn như vậy. Suy nghĩ hiện giờ của anh liệu có giống như của cô không? Nhớ về những chuyện đã qua cô không khỏi thở dài tiếc nuối, trái tim nhức nhối không yên.
Cô đã mất một đứa con, và rồi ông trời cho cô cơ hội gặp Tiểu Kiệt, sau đó trở thành mẹ nuôi thằng bé.Tiểu Kiệt chính là niềm an ủi sau vô vàn nỗi đau giày xéo tâm hồn cô, là ánh sáng soi rọi trong màn đêm tĩnh mịch. Hy vọng rằng, cô sẽ không phải hứng chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
“Đi thôi”
Hoàng Tuấn Khải vứt đầu lọc thuốc cuối cùng ra ngoài, anh khởi động xe, bọn họ nhanh chóng rời khỏi vùng đất trống trải hoang vu.
Chiếc xe tiến về nội thành, khung cảnh quen thuộc của thành phố hiệ ra trước mắt. Kiều Nhã Linh chống tay nhìn về phía trước, cô đột nhiên nói: “Có phải anh đã sớm biết Tư Hiên là người xấu không?”
Việc anh tìm thấy nơi bọn họ bị bắt cóc sớm như vậy, Kiều Nhã Linh không nghĩ là do may mắn. Mọi việc chỉ diễn ra trong vòng hơn nửa tiếng, từ lúc gọi điện cho đến lúc anh bao vây nơi này diễn ra quá nhanh, vậy nên Kiều Nhã Linh cho rằng anh đã sớm biết Tư Hiên có ý đồ xấu với cô và Tiểu Kiệt. Hoàng Tuấn Khải vẫn điềm tĩnh lái xe, anh cất giọng nhàn nhạt: “Ừ, từ hôm say rượu lần đầu tiên gặp hắn ta, anh đã biết hắn ta có đối với em có mục đích xấu rồi”
Kiều Nhã Linh có chút ngạc nhiên, cô nhớ khi đó Tư Hiên biểu hiện rất lịch sự hòa nhã, anh ta có một gương mặt rất tuấn tú và đáng tin cậy, khiến người khác có hảo cảm.