Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 372

Kiều Nhã Linh có chút thắc mắc, không biết anh chàng TK này định tỏ tình với ai. Có lẽ anh ta muốn bày tỏ tình cảm với người mà anh ta luôn nhắc đến trước đó với cô cũng nên.

Kiều Nhã Linh không nén nổi tò mò, gửi một tin nhắn: [Anh định tỏ tình với cô ấy sao?]

TK trả lời: [Ừ, tôi từ lâu đã muốn tỏ tình với cô ấy rồi, nhưng mấy năm nay vẫn chưa có cơ hội. Tôi yêu cô ấy, muốn ở bên cô ấy cả cuộc đời này. Tôi là người tính tình cứng ngắc, không được lãng mạn, nên không biết làm sao để bày tỏ tình cảm với cô ấy cả. Cô ấy cũng không hiểu rõ tấm lòng của tôi, vì vậy tôi có chút hụt hãng.]

Từng câu từng chữ TK viết đều chứa đầy tình cảm và sự chân thành dành cho người con gái kia. Anh ta hẳn rất yêu cô ấy, muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này dành tặng cho người mình yêu.

Kiều Nhã Linh vô cùng cảm động và hâm mộ tình yêu của TK. Trong khi cô đang vật lộn với mớ cảm xúc hỗn độn, giảng xé giữa trái tim và lý trí, thì ở ngoài kia vẫn có những người đang yêu và được yêu.

Kiều Nhã Linh nhắn lại cho TK: [Tình yêu mà anh dành cho cô gái ấy thực sự rất đẹp, nhờ anh mà tôi còn có chút niềm tin về hạnh phúc trên đời này đó. Anh hãy mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy đi. Hãy nói những lời thật lòng nhất, chân thành nhất, tôi tin là cô ấy nhất định sẽ hiểu.]

TK trả lời: [Tôi muốn tỏ tình làm sao để ngày hôm đó trở thành một ngày đặc biệt nhất của cô ấy, nhưng tôi không biết làm thế nào. Cô là phụ nữ nên sẽ hiểu phụ nữ thích gì, cô có thể giúp tôi được không?]

Kiều Nhã Linh có chút do dự, cô không chắc là mình có thể giúp được anh ta hay không. Dù sao cô cũng không phải là người con gái kia, cô không biết cô ấy sẽ thích được tỏ tình ra sao. Kiều Nhã Linh muốn từ chối nhưng lại không đành lòng, TK đang rất cần sự giúp đỡ, cô không thể bỏ mặc anh ta.

Thứ tình cảm chân thành và đáng ngưỡng mộ đến vậy, thật khiến người khác cảm động.

Kiều Nhã Linh nhắn: [Được rồi, tôi sẽ giúp anh, bởi tôi thật sự muốn cô ấy hiểu được tình cảm mà anh dành cho cô ấy sâu nặng như thế nào. Lần trước anh nhờ tôi mua nhẫn là vì muốn chuẩn bị cho màn tỏ tình này phải không? Thế anh đã mua được nhãn chưa?]

TK rất nhanh trả lời lại: [Cám ơn cô, tôi đang định đi mua nhãn đây, có điều chiếc nhẫn là khá đặc biệt.]

Kiều Nhã Linh nhắn: [Vậy sao, chắc hẳn nó rất đắt phải không?]

TK trả lời: [Đây là một chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên đời này, bởi vì cô ấy thích nên tôi sẽ bằng mọi giá mua tặng cho cô ấy. Có thể nó rất đắt, đắt đến mức có tiền cũng khó có thể mua, nhưng tôi không quan tâm. Chỉ cần cô ấy muốn, lên núi đao, xuống biển lửa tôi cũng sẽ làm.]

Kiều Nhã Linh nhìn chằm chăm tin nhắn của TK, không hiểu sao cô có chút ghen tị với cô gái kia. Được một người đàn ông yêu mình đến như vậy, đó chính là hạnh phúc mà bất kì ai cũng mong muốn.

Kiều Nhã Linh gửi một tin nhắn: [Vậy anh cố gắng mua được chiếc nhẫn đó nhé! Còn về cách tỏ tình, tôi nghĩ con gái thường muốn được tỏ tình một cách lãng mạn. Anh có thể đưa cô ấy đến một nhà hàng đẹp, dùng bữa dưới ánh nến và hoa hồng. Hoặc là đưa cô ấy đi dạo ở bờ hồ, tặng cho cô ấy một món quà nhỏ bất ngờ. Sau đó anh hãy thổ lộ tình cảm của mình một cách chân thành nhất. Tôi chỉ nghĩ được như vậy thôi, không biết có ích gì không nữa]

TK cảm kích trả lời: [Cảm ơn cô, vì người giúp là cô, nên tôi càng có hi vọng sẽ thành công hơn.] Kiều Nhã Linh bật cười: [Anh tin tưởng tôi quá rồi.]

Hai người trò chuyện với nhau một lúc, Kiều Nhã Linh cảm thấy tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều. Kiều Nhã Linh tạm biệt TK, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng, Kiều Nhã Linh dậy sớm phụ giúp dì Lam nấu cơm. Khi Tiểu Kiệt mắt nhắm mắt mở đi xuống thì bữa sáng đã được chuẩn bị xong rồi. Kiều Nhã Linh xoa đầu Tiểu Kiệt, dịu dàng nói: “Rửa tay để ăn cơm nào”

Có Kiều Nhã Linh ở đây nên Tiểu Kiệt ăn cơm rất ngoan, bữa nào cũng ăn hai bát. Trong bữa cơm, Tiểu Kiệt luôn tíu tít kể chuyện trên trời dưới biển khiến Kiều Nhã Linh bật cười vui vẻ.

Hôm nay, Tiểu Kiệt tỏ ra vô cùng chán chường, nhăn nhó nói: “Ở lớp mẫu giáo của con sắp có bài kiểm tra, con chẳng thích tẹo nào. Bài kiểm tra lằng nhằng chết đi được ấy, lại còn không được về sớm nữa chứ! Con mới ba tuổi, như vậy là bóc lột sức lao động”

Kiều Nhã Linh phì cười: “Cái gì mà bóc lột sức lao động hả?”

Tiểu Kiệt phồng má: “Tóm lại là con không thích làm bài kiểm tra đó, chán lắm!”

Tiểu Kiệt không thích đi học, những gì cô dạy trên lớp cậu đều biết cả rồi. Tiểu Kiệt cũng không thích chơi với bạn cùng lớp mẫu giáo, mấy đứa nhóc ấy ngốc bỏ xừ! Tiểu Kiệt chỉ thích ở nhà cùng với Kiều Nhã Linh, thế nhưng ba cứ bắt cậu phải đi học khiến Tiểu Kiệt vô cùng chán nản.

Kiều Nhã Linh xoa đầu Tiểu Kiệt, ân cần nói: “Con đã đi học thì phải nghe lời cô giáo, làm bài kiểm tra chứ! Thế này nhé, nếu Tiểu Kiệt đứng nhất trong bài kiểm tra lần này, mẹ sẽ đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của con, được không?”

Tiểu Kiệt mở to hai mắt: “Bất kỳ yêu cầu nào ạ?”

Kiều Nhã Linh mỉm cười nói: “ừ”

Tiểu Kiệt ban nãy còn ủ dột chán nản, bây giờ lập tức bừng bừng hứng khởi, dõng dạc tuyên bố: “Con nhất định sẽ đứng nhất trong lần kiểm tra này, mẹ hãy chờ tin tốt của con”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK