Chương 70
Mấy người ở phía sau vỗ vai Tư Hiên một cái, anh trò chuyện với họ vài câu rồi bước về phía Kiều Nhã Linh. Tư Hiên rất vui khi gặp lại cô, cả hai đã lâu không liên lạc. Đến khi anh suýt nữa quên mất cô thì cô lại đột nhiên xuất hiện. Tư Hiên không giấu nổi nụ cười vui vẻ, mừng rỡ nói: “Lâu quá rồi không gặp em, trông em vẫn giống hệt như ngày xưa, không có gì thay đổi cả”
Gặp Tư Hiên đúng lúc Kiều Nhã Linh đang nhét thức ăn đầy mồm.
Cô vội vàng lấy khăn lau miệng, đỏ mặt nói: “Đúng là đã lâu rồi”
Sau khi ăn xong bữa cơm với khách hàng, Tư Hiên bước ra liền nhìn thấy một cô gái có bóng lưng rất quen thuộc ngồi bên bàn ăn cạnh cửa sổ. Anh ngay lập tức nghĩ đến một người, vì vậy không kìm lòng mà lại gần để nhìn rõ hơn. Quả nhiên người đó là Kiều Nhã Linh, anh vô cùng kích động, quên mất cả khách hàng đang ở bên cạnh, vội vã bước đến.
“Đến đây một mình à?” – Tư Hiên thân thiết hỏi.
Kiều Nhã Linh không thể nói mình vừa khiến người kia vào bệnh viện được, đành trả lời: “Bạn em có việc bận nên đi trước rồi ạ”
Tư Niên cười, theo thói quen xoa đầu Kiều Nhã Linh, cô hơi rụt đầu lại. Anh nhận ra hành động của mình hơi lỗ mãng, cười ngượng ngùng nói: “Anh xin lỗi”
Tư Hiên là đàn anh hơn Kiều Nhã Linh một khóa hồi học đại học, là kiểu người ấm áp dịu dàng điển hình. Lần đầu Kiều Nhã Linh gặp anh là khi tham gia một buổi thảo luận đề tài toàn khoa, ấn tượng của cô về anh là một người tài giỏi, có kiến thức sâu rộng, tính cách dịu dàng luôn quan tâm chăm sóc người khác. Tư Hiên khi ấy rất nổi tiếng trong trường, anh giống như ánh mặt trời rực rỡ tỏa ra ánh hào quang lấp lánh khiến người khác không thể rời mắt.
Hai người rất hợp tính nhau, nên nhanh chóng trở nên thân thiết, thi thoảng đi ăn uống, tụ tập trò chuyện. Cho đến hai năm trước, Tư Hiên tốt nghiệp đại học, bọn họ gần như không còn liên lạc nữa. Hôm nay tình cờ gặp lại, ai cũng rất ngạc nhiên.
Tư Niên rũ mắt nhìn Kiều Nhã Linh, trông cô vẫn xinh đẹp và thanh thoát như ngày trước, thậm chí còn mang theo sự quyến rũ khó nói thành lời. Cô đang mặc một chiếc váy nữ tính, trang điểm nhẹ nhàng, vẻ đẹp của cô rất thu hút mọi người, ai đi qua cũng quay lại liếc cô một cái. Nhưng có lẽ chính cô cũng không nhận ra mình nổi bật đến như vậy, vân hồn nhiên ăn uống. Dù đang phồng má ăn nhưng trông cô vẫn rất đáng yêu, Tư Hiên không nhịn được nở nụ cười, nói với cô: “Anh ngồi cùng nhé, có tiện không?”
Dù sao cũng từng là anh em thân thiết, Kiều Nhã Linh đương nhiên không từ chối: “Vâng anh ngồi đi”
Hồi còn học đại học, Tư Hiên là một người năng nổ, tham gia rất nhiều hoạt động trong trường, anh còn là cây bút chủ lực trong CLB viết lách của trường. Anh cũng chính là người giúp đỡ và định hướng phong cách viết báo cho Kiều Nhã Linh.
Ngày ấy Kiều Nhã Linh rất hâm mộ anh, luôn cho rằng anh là tấm gương sáng để theo đuổi. Suốt những năm tháng ấy, Tư Hiên đã luôn ở bên cạnh bảo ban, chăm sóc cô như một người em gái. Kiều Nhã Linh cũng rất quý mến anh, chỉ có điều sau khi ra trường, dần cuốn vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền, nên không còn nhớ đến anh nữa.
Tư Hiên thoải mái ngồi bên cạnh Kiều Nhã Linh, nhìn đống đồ ăn trước mặt không khỏi bật cười: “Sức ăn của em vẫn lớn như ngày trước nhỉ?”
Kiều Nhã Linh ngượng ngùng cười, hình ảnh bất nhã khi nãy đã bị anh nhìn thấy hết rồi. Cô âm thầm quan sát anh, vóc dáng Tư Hiên vẫn cao gầy như trước, gương mặt tuấn tú, đôi mắt lúc nào cũng ẩn chứa ý cười dịu dàng. Ra trường đi làm vài năm, Tư Hiên ngày càng có khí chất hơn, nhìn rất ra dáng một người đàn ông thành đạt đáng tin cậy. Kiều Nhã Linh không ngờ có một ngày tình cờ gặp lại anh ở đây, những kí ức cũ kĩ hiện về khiến đáy lòng cô chợt ấm áp.
Tư Hiên cúi đầu nhìn Kiều Nhã Linh, phát hiện ra mắt cô hơi phiếm hồng, anh ngạc nhiên hỏi: “Nhã Linh, em khóc à?”
Kiều Nhã Linh xoa mắt, cười xòa: “Không có đâu, là do đồ ăn cay quá thôi”
Cô không muốn người khác nhận ra mình đang buồn, thế là gương mặt ngay lập tức trở nên rạng rỡ. Tư Hiên yên lặng nhìn cô vài giây, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, anh quan tâm hỏi: “Mấy năm nay em thế nào, ổn cả chứ?”
Kiều Nhã Linh gật đầu nói: “Vẫn tốt ạ”