Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 349

Hoàng Tuấn Khải là người ra tay tàn nhãn độc ác, khiến anh tức giận, nhà họ Nguyễn sẽ phải chịu tổn hại nặng nề. Kiều Nhã Linh vội vàng lên tiếng bênh vực: “Chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Nguyễn cả, nói chính xác thì tôi và bà ta mới là người sai khi khiến buổi sinh nhật của cô Nguyễn Thư trở nên hỗn loạn như vậy. Với lại người gây chuyện với tôi là Trần Mai Hương chứ đâu phải họ, nếu không nhờ họ cứu thì bây giờ tôi không đứng đây nói chuyện với anh được đâu”

Chỉ mới một lần gặp gỡ nhưng Kiều Nhã Linh đã rất có cảm tình với Nguyễn Thư. Cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách ôn hòa dịu dàng, tốt bụng lại hiểu chuyện. Sau vụ việc này, Kiều Nhã Linh phải là người xin lỗi và cảm ơn cô ấy. Cô không thể lấy oán báo ơn, để Hoàng Tuấn Khải động đến nhà họ Nguyễn được.

Hoàng Tuấn Khải nhíu mày: “Nhưng…”

Kiều Nhã Linh ngắt lời: “Nhà họ Nguyễn không hề liên quan gì đến chuyện này, hơn nữa lại còn bị tôi liên lụy. Tôi là người trong cuộc, tôi tự biết ai đúng ai sai. Họ là người giúp tôi, bây giờ anh lại đổ lỗi cho họ, như vậy thì tôi sẽ thành người như nào đây? Anh đừng trách bọn họ nữa, dù sao tôi cũng không có vấn đề gì, bỏ qua chuyện này đi”

Kiều Nhã Linh đã nói thế, Hoàng Tuấn Khải cũng không muốn làm cô khó xử. Chỉ là khi nhìn cô bị thương như vậy anh đã rất tức giận, chỉ muốn trừng phạt tất cả những kẻ liên quan đến chuyện này. Nhìn vẻ mặt áy náy và lo lắng của Kiều Nhã Linh, cơn giận của anh cứ thế biến mất.

Hoàng Tuấn Khải bước tới chỗ Kiều Nhã Linh, dịu dàng ôm cô vào lòng.

“Được rồi, anh sẽ không truy cứu trách nhiệm nhà họ Nguyễn nữa”

~ Hoàng Tuấn Khải nhẹ giọng nói.

Cơ thể cứng ngắc của Kiều Nhã Linh cuối cùng cũng được thả lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm. Kiều Nhã Linh ngọ nguậy trong lòng Hoàng Tuấn Khải, không thoải mái nói “Anh ôm tôi làm gì?”

Cánh tay Hoàng Tuấn Khải càng siết mạnh hơn, đem cơ thể mong manh nhỏ bé của cô ghì chặt vào lòng mình. Khi nghe thấy tin cô gặp chuyện, Hoàng Tuấn Khải đã lo lắng đến phát điên. Anh bỏ cả cuộc họp quan trọng để đến đây tìm cô. Chỉ đến khi ôm lấy cơ thể ấm áp của cô, cảm nhận được mùi hương ngọt ngào quen thuộc, tâm trạng bất an lo lắng của anh mới được phảng phất vỗ về. Hoàng Tuấn Khải chậm rãi buông Kiều Nhã Linh ra, cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt.

Hoàng Tuấn Khải nhìn chằm chăm đôi môi đỏ mọng của Kiều Nhã Linh. Anh không thể kìm lòng được, cúi đầu chạm môi lên nó. Kiều Nhã Linh sững người, mở to mắt nhìn anh.

Hoàng Tuấn Khải nhẹ nhàng mân mê cánh môi cô, đầy tình cảm và trân trọng. Hành động của anh dịu dàng đến mức khiến Kiều Nhã Linh quên cả phản kháng. Mãi một lúc sau, khi đầu óc trở nên váng vất, cánh môi tê rần, Kiều Nhã Linh mở hoảng hốt tách ra khỏi anh.

Kiều Nhã Linh che môi mình, hai má cô đỏ ửng, bối rối nói: “Anh mau buông tôi ra đi, nếu không sẽ bị lên báo đấy”

Hiện tại bọn họ đang ở biệt thự nhà họ Nguyễn, ở đây có biết bao.

nhiêu người, còn có không ít người đại diện cho các tòa soạn khác đến đây giống như Kiều Nhã Linh. Hành động này của bọn họ nếu bị phát hiện, nhất định sẽ trở thành đề tài nóng hổi trên mạng xã hội.

Cánh tay Hoàng Tuấn Khải vẫn đặt lên eo Kiều Nhã Linh, hơi thở nóng hổi của anh liên tục phả lên mặt cô, khiến màu hồng trên má cô càng đậm hơn. Hoàng Tuấn Khải nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút, anh khàn giọng nói: “Yên tâm đi, nếu không có lệnh của anh, không ai dám đưa anh lên báo đâu”

Kiều Nhã Linh bàng hoàng nhìn anh, trong lòng có gì đó tưởng chừng như vừa sụp đổ. Hoàng Tuấn Khải không nhận ra thái độ kì lạ của Kiều Nhã Linh. Anh đang rất vui vì Kiều Nhã Linh không ghét bỏ sự thân mật của anh, ngược lại còn đỏ mặt xấu hổ. Hoàng Tuấn Khải vẫn còn chưa hài lòng với chuyện vừa nấy, anh cúi đầu tìm kiếm cánh môi cô, thấp giọng nói: “Chúng ta tiếp tục”

Hoàng Tuấn Khải đột nhiên bị Kiều Nhã Linh xô ra, cô nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc và tức giận. Những chuyện trong quá khứ vùn vụt lướt qua đầu cô, bờ môi Kiều Nhã Linh run rẩy, từng câu chữ chứa đầy sự phẫn nộ vang lên: “Vậy hóa ra, những bài báo về tôi và anh từ trước đến giờ đều chính là do anh tung ra phải không?”

Hoàng Tuấn Khải khựng người lại, Kiều Nhã Linh nở nụ cười tự giễu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK