Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 79

Nhưng cô vẫn phải sống cuộc đời của mình, tìm một người phù hợp với bản thân, sau đó kết hôn sinh con. Đây là chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra, mà người cùng cô đi đến cuối con đường chắc chắn không phải Hoàng Tuấn Khải.

Cô đã từng mong đợi anh yêu mình, đáp lại thứ tình cảm ngây ngô non nớt của cô. Nhưng trải qua rất nhiều chuyện, mọi thứ không còn như cũ nữa, hai người họ đã chệch ra khỏi quỹ đạo, đi về hai hướng song song. Dù không thôi ngoảnh lại, bọn họ vẫn buộc phải dấn bước.

Nỗi đau đớn từ trái tim lan tỏa khắp cơ thể, Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn cô. Anh trầm mặc không nói lên lời, có rất nhiều chuyện bị chôn vùi trong quá khứ, người quyết tâm quay lưng bước đi, người không ngừng đào lại. Hoàng Tuấn Khải không muốn buông tay cô, dù giờ anh không thể nói hết mọi thứ với cô được. Nhưng sau này khi hiểu rõ mọi chuyện, anh tin rằng cô sẽ bằng lòng nắm lấy tay anh.

Hoàng Tuấn Khải kéo Kiều Nhã Linh vào lòng, thở dài: “Kiều Kiều, sau này em sẽ hiểu, tất cả mọi thứ anh làm đều chỉ muốn tốt cho em”

Kiều Nhã Linh tì cằm lên vai anh, khóe mắt cô ươn ướt. Hết lần này đến lần khác cô nhắc nhở bản thân không được khóc trước mặt anh nữa, nhưng nước mắt cứ thế trào ra không ngừng lại được. Cô tham luyến hơi ấm của anh, cũng sợ mình sẽ dấn sâu vào thứ cảm xúc ấy.

Quên anh là chuyện không thể, nhưng sống không có anh là điều cô nhất định phải làm.

Nghe thấy tiếng khóc sụt sịt của cô, Hoàng Tuấn Khải càng đau lòng ôm cô chặt hơn.

“Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi. Em đánh mắng anh thế nào cũng được, nhưng đừng đẩy anh ra” – Hoàng Tuấn Khải hôn lên tóc cô, khẽ nói.

Kiều Nhã Linh không còn sức để đẩy anh ra nữa, cô chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Hai người im lặng một lúc, Hoàng Tuấn Khải dường như đã khá mệt, hơi thở của anh nặng nề, cơ thể đổ dồn lên người cô. Bụng anh nhộn nhạo, cổ họng khát khô, đầu óc quay cuồng đau như búa bổ. Rất lâu rồi kể từ ba năm trước Hoàng Tuấn Khải mới say thế này, anh lẩm bẩm nói với Kiều Nhã Linh: “Kiều Kiều, anh khó chịu quá!”

Hoàng Tuấn Khải mở miệng nói như vậy nghĩa là anh thực sự khó.

chịu. Kiều Nhã Linh lo lắng nhìn anh, thấy mặt anh đỏ bừng, bước chân không vững, Kiều Nhã Linh vội nói: “Anh lấy điện thoại ra đây”

Đã đến mức này rồi nhưng Hoàng Tuấn Khải vẫn còn sức để đùa: “Hứa là em không đi xem mắt đi.”

Kiều Nhã Linh tức giận nói: “Anh còn nhiều lời nữa tôi sẽ mặc kệ anh đấy!”

Hoàng Tuấn Khải lại bắt đầu dở thói vô lại, anh dụi đầu vào người cô, cất giọng khàn khàn: “Nh Cô im lặng không trả lời, Hoàng Tuấn Khải tiếp tục lải nhải: “Em không đồng ý anh sẽ hôn em đấy!” – Nói rồi bàn tay anh bắt đầu dính lên người cô.

Kiều Nhã Lini Trước sự đe dọa của Hoàng Tuấn Khải, cô bất lực đồng ý. Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng ngoan ngoãn lấy điện thoại ra đưa cho cô rồi lại gục đầu lên tường. Kiều Nhã Linh thở dài, mở điện thoại anh ra. Bên trong có mật khẩu, cô không mở được. Cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Khải, anh đã gần như bất tỉnh nhân sự rồi. Kiều Nhã Linh đành cúi đầu lúi húi tự mở khóa.

Cô nhập ngày sinh nhật của anh, không được, lại tiếp tục nhập dãy.

số Hoàng Tuấn Khải yêu thích, vẫn không được. Kiều Nhã Linh đành dựng Hoàng Tuấn Khải dậy, nói: “Anh tự mở khóa đi”

Hoàng Tuấn Khải lim dim mở mắt, bàn tay nhanh chóng ấn số, điện thoại liền mở ra. Kiều Nhã Linh lập tức sững sờ, kinh ngạc nhìn những con số kia.

Đó chẳng phải là ngày sinh nhật của cô sao? Tại sao Hoàng Tuấn Khải lại dùng nó làm mật khẩu điện thoại? Kiều Nhã Linh ngẩn ngơ, trong lòng như có cái gì đó tan ra, vô cùng mềm mại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK