Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 456

Kiến Quốc không đành lòng nhìn ông chủ cứ héo mòn từng ngày như vậy, anh ta nói: “Chủ tịch, xin ngài hãy bình tĩnh”

Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng đã dừng tay, cả căn phòng biến thành một bãi chiến trường hỗn độn. Kiến Quốc không thể nhìn được sắc mặt của Hoàng Tuấn Khải, anh ta chỉ thấy tấm lưng dường như cong hơn ngày thường của anh. Hoàng Tuấn Khải không quay đầu lại, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa Vũ Thế Phong đến đây!”

Thanh âm của Hoàng Tuấn Khải mang theo sát ý nông đậm, Kiến Quốc âm thầm nuốt nước bọt, anh ta lập tức nói: “Vâng, chủ tịch”

Rất nhanh, Vũ Thế Phong đã được người của Hoàng Tuấn Khải đưa đến. Dáng vẻ của anh ta vẫn cợt nhả, không đứng đắn như thường ngày.

Gương mặt Vũ Thế Phong thể hiện rõ sự bất mãn, anh ta nhìn Hoàng Tuấn Khải bằng ánh mắt lạnh nhạt và thờ ơ.

Hoàng Tuấn Khải ngả người trên chiếc ghế duy nhất còn lành lặn trong phòng. Vũ Thế Phong liếc nhìn xung quanh, cả căn phòng đã bị Hoàng Tuấn Khải hủy hoại đến mức không nhìn ra nổi dáng vẻ lúc đầu.

‘Vũ Thế Phong âm thầm hít một hơi, Hoàng Tuấn Khải có lẽ đang phát điên bởi vì không tìm được Kiều Nhã Linh. Hoàng Tuấn Khải giơ tay lên, hất nhẹ: “Ra ngoài”

Kiến Quốc cùng những người khác lập tức lui ra ngoài, trong căn phòng chỉ còn lại Vũ Thế Phong và Hoàng Tuấn Khải. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, mỗi người đều theo đuổi những dòng suy tư phức tạp. Hoàng Tuấn Khải là người mở miệng đầu tiên, anh gắn từng từ: “Kiều Kiều, rốt cuộc đang ở đâu?”

Trước ánh mắt cuồng nộ và giận dữ của Hoàng Tuấn Khải, Vũ Thế Phong trước sau vẫn trầm mặc không nói một lời nào. Thời gian gân đây, Vũ Thế Phong đã hiểu thế nào là ‘gánh hậu quả’ mà Hoàng Tuấn Khải đã nói. Anh ta bị cấm túc hoàn toàn, các cuộc vui chơi đàn đúm…tất cả đều không thể tham gia.

Cuộc sống muôn màu muôn vẻ của Vũ Thế Phong bỗng chốc bị gò bó đến cực hạn, anh ta thực sự không thể chịu nổi. Vũ Thế Phong biết chỉ cần anh ta nói sự thật cho Hoàng Tuấn Khải, mọi thứ sẽ quay trở về vị trí ban đầu. Thế nhưng đối với anh ta, Kiều Nhã Linh vẫn quan trọng hơn cả.

Sau một hồi không khí rơi vào im lặng, Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng nói: “Những gì cậu phải chịu đựng những ngày qua có vẻ vẫn quá nhẹ nhàng phải không? Vũ Thế Phong, tôi đang cho cậu một cơ hội cuối cùng để sửa chữa mọi sai lầm đấy, đừng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn”

Biểu cảm trên gương mặt Vũ Thế Phong đã không còn nét bỡn cợt như khi nãy. Anh ta mím môi, nhìn Hoàng Tuấn Khải bằng ánh mắt phức tạp, dường như anh ta đã phải đấu tranh rất lâu mới đưa ra câu trả lời: “Tôi không biết”

Hoàng Tuấn Khải cúi đầu, cười nhạt. Ban đầu chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó, anh bật cười thành tiếng. Hoàng Tuấn Khải ngả người trên ghế, xoay một vòng, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, tạo ra một tiếng động rất nhỏ nhưng cũng đủ khiến đáy lòng Vũ Thế Phong gợn sóng. Hoàng Tuấn Khải thôi cười, anh châm chậm đứng dậy, tiến từng bước về phía Vũ Thế Phong. Hoàng Tuấn Khải tựa lên bàn, ánh nhìn của anh khiến Vũ Thế Phong có dự cảm không lành.

Hoàng Tuấn Khải mỉm cười nói: “Lần đầu tiên tôi thấy cậu có nghĩa khí như vậy đấy. Bị cấm túc, cắt thẻ, ép buộc kết hôn… thế nhưng cậu vẫn kiên quyết không nói cho tôi biết Kiều Nhã Linh đang ở đâu. Vũ Thế Phong, tôi đúng là phải nhìn cậu bằng con mắt khác Hoàng Tuấn khải đã gây rất nhiều khó dễ cho Vũ Thế Phong. Anh ta biết nếu mình vẫn còn ngoan cố, hậu quả sau cùng nhất định sẽ vô cùng thảm khốc. Thế nhưng, anh ta vẫn không muốn để Kiều Nhã Linh rơi vào tay Hoàng Tuấn Khải.

Vũ Thế Phong bình thản đối diện với Hoàng Tuấn Khải, hờ hững nói: “Hoàng Tuấn Khải, đừng tìm cô ấy nữa, vô ích thôi, tôi sẽ không bao giờ nói cho cậu biết đâu”

Hoàng Tuấn Khải sầm mặt lại, thái độ bốn cợt và ung dung của Vũ Thế Phong khiến anh phát cáu. Hoàng Tuấn Khải dùng tay bóp chặt cổ Vũ Thế Phong, vật anh ta xuống đất. Anh ta níu lấy tay Hoàng Tuấn Khải, gương mặt dần chuyển sang màu đỏ. Gân xanh nổi đầy trên trán Vũ Thế Phong, anh ta điên cuồng phản kháng, nhưng điều đó chỉ làm cho.

Hoàng Tuấn Khải càng xuống tay thô bạo hơn. Hoàng Tuấn Khải điên rồi, đó là điều duy nhất mà Vũ Thế Phong nghĩ được trong lúc này.

Hoàng Tuấn Khải nhìn Vũ Thế Phong bằng đôi mắt vẫn máu, anh gắn giọng nói: “Kiều Nhã Linh đang ở chỗ nào tại Singapore?”

Vũ Thế Phong âm thầm giật mình, nhưng rất nhanh thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Tuấn Khải đã điều tra được Kiều Nhã Linh đi đâu, nhưng vẫn chưa biết được nơi ở của cô. Vũ Thế Phong cố gắng đè tay Hoàng Tuấn Khải, nói: “Nhã Linh không muốn quay về nữa, anh hãy từ bỏ việc tìm cô ấy đi”

Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, ra tay càng mạnh hơn. Lời nói của Vũ Thế Phong chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Dù có phải lật tung thế giới này lên, anh cũng nhất định phải tìm bằng được cô.

Vũ Thế Phong không tài nào chịu nổi sự thô bạo và điên cuồng của Hoàng Tuấn Khải, nhưng vẫn không chịu nói một lời. Hoàng Tuấn Khải thả tay ra, Vũ Thế Phong cúi người ho khù khụ, thở hồn hển.

Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn bộ dạng thảm hại của anh ta, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng tôi không biết cậu là người đưa ra chủ ý bảo cô ấy đến Singapore. Cậu đang âm mưu cái gì trong đầu, tôi đều biết cả, đừng có tỏ vẻ như đang làm chuyện tốt. Cậu cho rằng đưa Kiều Kiều tránh xa khỏi tôi là cậu sẽ có được cô ấy sao? Đúng là ngu ngốc! Kiều Kiều là người của tôi, cậu muốn cũng đừng hòng có được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK