Chương 309
Kiều Nhã Linh nói rồi lại bước đi, thế nhưng Kiến Quốc không cho cô toại nguyện. Anh ta kéo tay cô lại rồi nhanh chóng bỏ ra, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ: “Đây là mệnh lệnh của chủ tịch, sau khi cô gặp Tư Hiên xong thì tôi phải đưa cô trở lại nhà họ Hoàng”
Kiều Nhã Linh nhếch môi cười, thanh âm của cô không chút cảm xúc: “Anh ta ra lệnh cho anh chứ không phải cho tôi, anh là cấp dưới của anh ta, còn tôi thì không. Tôi không việc gì phải nghe theo lời anh ta cả, tôi muốn đi đâu là việc của tôi”
Kiến Quốc cảm thấy chỉ trong vòng hơn mười phút thôi mà thái độ của Kiều Nhã Linh đã thay đổi rất nhiều. Cô trở nên lạnh lùng và cay nghiệt hơn, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cảm, nhưng sâu trong đó là một nỗi đau không thể nói thành lời.
Kiều Nhã Linh rất kiên quyết không muốn trở về nhà họ Hoàng, Kiến Quốc lộ ra vẻ mặt khó xử, anh ta nói: “Xin lỗi, tôi không thể làm trái lệnh của chủ tịch, mời cô lên xe”
Kiều Nhã Linh lập tức nổi giận, cô nghiến răng nói: “Mệnh lệnh ch* má gì cơ chứ! Anh ta là ai mà bảo tôi làm gì thì tôi phải làm theo? Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không muốn về căn nhà đó, anh đi đi!”
Kiều Nhã Linh gần như là hét lên, mặt cô đỏ bừng, ánh mắt phẫn nộ nhìn Kiến Quốc. Anh ta bị cơn thịnh nộ phát của Kiều Nhã Linh làm cho ngớ người, đây là lần đầu tiên cô nổi giận với Kiến Quốc, khiến anh ta có chút bối rối.
Kiều Nhã Linh tức đến run rẩy, bảo cô trở lại nhà họ Hoàng sau khi đã biết hết sự thật sao? Kiều Nhã Linh nhếch miệng cười nhạt, cô đã bị che mắt bao nhiêu lâu nay, cô không thể bình thản đối diện với tất cả mọi thứ. Kiều Nhã Linh đang rất sốc, cô chỉ muốn ở một mình để bình tĩnh lại. Việc trở lại căn nhà của những kẻ đã lừa dối Kiều Nhã Linh chẳng khác gì đang tra tấn cô cả.
Kiều Nhã Linh và Kiến Quốc cứ giằng co một hồi lâu, Kiều Nhã Linh nhất quyết không chịu theo Kiến Quốc về, cô bực bội, gắt lên với anh ta: “Anh nghe không hiểu à? Tôi nói là tôi không muốn về, tôi đi đâu là quyền của tôi. Tôi không phải là cấp dưới của Hoàng Tuấn Khải mà phải nghe theo mệnh lệnh của anh ta. Bây giờ thì anh làm ơn để tôi yên đi, tôi thật sự chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi”
Kiến Quốc vẫn cố chấp ngăn cản Kiều Nhã Linh: “Chủ tịch ra lệnh cho tôi đưa cô về nhà an toàn, vì vậy tôi phải làm tròn nhiệm vụ của mình, nếu cô không chịu về thì tôi sẽ ở đây với cô”
Kiều Nhã Linh bị chọc muốn phát điên rồi, cô biết Kiến Quốc rất trung thành với Hoàng Tuấn Khải, anh ta sẽ lôi cô về bằng được mới thôi. Kiều Nhã Linh bất lực thở dài, cô cảm thấy mệt mỏi rã rời, chỉ muốn đổ gục tại chỗ. Dạo gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, chúng đều quá sức chịu đựng của cô, đặc biệt là chuyện ngày hôm nay.
Ánh mắt Kiều Nhã Linh nhuốm đầy buồn bã, cô gần như van nài n “Kiến Quốc, anh có thể để tôi một mình được không? Coi như tôi cầu xin anh đấy, bây giờ tôi không còn sức để cãi nhau với anh nữa.
Ngày hôm nay là quá đủ đối với tôi rồi, tôi không muốn trở về nhà họ Hoàng, anh đi đi được không?”
Dù Kiến Quốc vẫn hay bị mọi người nhận xét là lạnh lùng vô tâm, không hiểu cảm xúc của người khác, nhưng giờ đây, anh ta hoàn toàn có thể nhìn ra Kiều Nhã Linh đang tổn thương và đau lòng đến mức nào.
Kiều Nhã Linh đứng bên lề đường, nhỏ bé và đơn độc, đỉnh đầu là bầu trời xám ngắt, dưới chân là lá cây úa tàn. Đôi mắt cô phủ một làn nước trong suốt, thê lương và tuyệt vọng. Kiến Quốc mấp máy môi, cuối cùng anh ta nói: “Xin lỗi, tôi không thể”
Hoàng Tuấn Khải đã giao nhiệm vụ cho anh ta phải luôn đi theo bảo vệ Kiều Nhã Linh, anh ta không thể bỏ cô lại một mình được. Không phải anh ta cố tình làm khó Kiều Nhã Linh, mà tất cả cũng chỉ vì sự an toàn của cô.
Kiến Quốc ngập ngừng nói: “Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chúng ta cứ lên xe về nhà trước được không? Tôi cũng chỉ là cấp dưới của chủ tịch, tôi phải hoàn thành trách nhiệm của mình, xin cô hãy hiểu cho tôi”
Nhìn vẻ mặt khó xử nhưng cũng đầy kiên quyết của Kiến Quốc, Kiều Nhã Linh biết anh ta bằng mọi giá sẽ không để cô đi.
Kiều Nhã Linh buông thống hai tay bên thân, cuối cùng, cô xoay người bước về phía chiếc xe của Kiến Quốc. Khi đi qua anh ta, Kiều Nhã Linh hơi dừng lại, thanh âm của cô lạnh lẽo tột độ: “Anh dùng sai từ rồi, đó không phải là ‘nhà’ tôi”
Kiều Nhã Linh cùng Kiến Quốc trở về nhà họ Hoàng, trên đường đi, Kiều Nhã Linh luôn trầm mặc. Cô ngồi bất động một chỗ, ánh mắt ngẩn ngơ liếc nhìn phong cảnh bên ngoài. Sự thật tàn nhẫn và khốc liệt, giống như một cơn sóng thần tràn vào thành phố bình yên, hủy hoại mọi thứ nó đi qua, chỉ để lại một đống tro tàn. Trong lòng Kiều Nhã Linh là một cánh đồng hoang tàn, nơi tất cả đều héo úa không còn chút hy vọng.
Kiều Nhã Linh nhắm mắt lại, giá mà khi mở mắt ra, mọi chuyện đều như chưa từng xảy ra, vậy thì tốt biết mấy.