Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 420

Trước ánh mắt mong đợi của Tuyết Loan, Hoàng Tuấn Khải có chút do dự. Anh thật sự không có hứng thú với mấy thứ đó, có điều Tuyết Loan đã nói như vậy nên anh khó mà từ chối được.

Trên danh nghĩa Tuyết Loan vẫn là vợ chưa cưới của Hoàng Tuấn Khải, vậy nên anh phải chăm sóc cô ta. Hoàng Tuấn Khải âm thầm thở dài, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, anh sẽ đi cùng em”

Tuyết Loan vô cùng vui mừng, đôi mắt long lanh như sao. Gương mặt gây gò ốm yếu của Tuyết Loan trong phút chốc sáng bừng lên, niềm hạnh phúc dâng trào trong lồng ngực cô ta. Lần đi dự triển lãm này có thể coi là một buổi hẹn hò nho nhỏ, cô ta cuối cùng cũng có không gian riêng với Hoàng Tuấn Khải. Tuyết Loan nở nụ cười ngốc.

nghếch, hai má cũng hồng lên: “Tuyệt quá, cảm ơn anhI”

Đúng lúc này, trên lầu phát ra tiếng động. Tiểu Kiệt chậm chạp bước xuống, đầu tóc thằng bé rối bù, mặt vẫn còn ngái ngủ, áo bị tốc lên để lộ cái bụng tròn xoe đáng yêu. Thắng bé dụi mắt, mơ màng nhìn mọi người. Tuyết Loan nhìn thấy Tiểu Kiệt thì rất vui, cô ta chạy đến ôm Tiểu Kiệt lên, thân mật thơm vào má thằng bé một cái.

“Lâu lắm rồi mới gặp Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt có nhớ dì không nào?” — Tuyết Loan ôm chặt lấy Tiểu Kiệt, dịu dàng hỏi.

Tiểu Kiệt chớp chớp mắt nhìn Tuyết Loan, ngơ ngác mất một lúc, vẻ mặt của thằng bé vừa buồn cười vừa đáng yêu. Bộ não của Tiểu Kiệt cuối cùng cũng hoạt động lại, thăng bé thốt lên: “Dì Tuyết Loan!”

Tuyết Loan bật cười, xoa đầu Tiểu Kiệt: “May quá Tiểu Kiệt còn nhớ dì”

Tiểu Kiệt cũng nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải đang ngồi trên ghế, thằng bé tròn mắt ngỡ ngàng nhìn ba mình, sau đó trườn xuống khỏi người Tuyết Loan. Tiểu Kiệt hét lên một tiếng, nhào vào lòng Hoàng Tuấn Khải.

“Ba về rồi!” – Tiểu Kiệt mừng rỡ nói.

Hoàng Tuấn Khải cũng ôm lấy con trai, nhẹ giọng cười. Anh vuốt nhẹ hai chiếc má bánh bao đã nhỏ đi một chút của Tiểu Kiệt, trong lòng vô cùng xót xa.

Tiểu Kiệt hơn một tuần rồi mới được gặp ba, trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, chỉ có một mình thằng bé chống đỡ. Bây giờ ba đã về rồi, Tiểu Kiệt cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Tiểu Kiệt nhìn Hoàng Tuấn Khải bằng ánh mắt bưồn buồn, thằng bé nhỏ giọng thầm thì: “Ba ơi, mẹ đi mất rồi”

Nói rồi, mắt Tiểu Kiệt đỏ lên như muốn khóc. Hoàng Tuấn Khải đau lòng xoa đầu Tiểu Kiệt, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Kiệt đừng buồn, ba sẽ đưa mẹ về”

Bốn ngày vừa qua là khoảng thời gian mà Tiểu Kiệt buồn bã nhất.

Không có Kiều Nhã Linh ở bên cạnh, một ngày trở nên dài vô tận, xung quanh cậu chỉ có sự cô độc và tuyệt vọng. Tiểu Kiệt muốn gặp Kiều Nhã Linh, muốn ở bên cô, nhưng cô lại ruồng bỏ cậu.

Tiểu Kiệt tưởng chừng như tất cả không thể cứu vãn được nữa thì ba lại cho cậu một tia hy vọng để nắm lấy. Tiểu Kiệt cuối cùng cũng nở nụ cười, thăng bé mừng quýnh lên: “Thật ạ?”

Hoàng Tuấn Khải mỉm cười, ánh mắt có chút thê lương: “ừ”

Vì con trai, cũng vì bản thân anh, Hoàng Tuấn Khải sẽ tìm mọi cách đưa Kiều Nhã Linh trở lại. Cô đang lạc đường, anh sẽ là người dẫn cô đi đúng hướng. Tiểu Kiệt lấy lại sự vui vẻ, ôm chặt ba mình, gương mặt sáng bừng tràn ngập hy vọng. Tuyết Loan ở phía sau thấy hai người thì thầm to nhỏ, không khỏi tò mò. Tuyết Loan tiến về phía họ, cười nói: “Hai người nói chuyện gì thế?”

Hoàng Tuấn Khải và Tiểu Kiệt đồng thanh đáp: “Không có gì!”

Tuyết Loan hết nói nổi: “Được rồi, được rồi, hai người cứ tâm sự đi”

Lần về Việt Nam này Tuyết Loan mua khá nhiều đồ chơi cho Tiểu Kiệt, thằng bé rất thích thú, luôn miệng nói cảm ơn cô. Tuyết Loan vô cùng yêu quý Tiểu Kiệt, một phần vì thằng bé là con trai Hoàng Tuấn Khải, một phần vì thằng bé thực sự đáng yêu. Tuyết Loan không chỉ muốn ở bên Hoàng Tuấn Khải, mà còn muốn làm mẹ của Tiểu Kiệt. Cô ta cố gắng đối xử thật tốt với Tiểu Kiệt để dành được cảm tình của thằng bé, như vậy thì cô ta sẽ dễ dàng trở thành người nhà họ Hoàng hơn.

Tuyết Loan ở lại chơi cả buổi, dành hầu hết thời gian ở bên Tiểu Kiệt. Tuyết Loan thấy Tiểu Kiệt ốm hơn đợt trước thì rất đau lòng, đến bữa ăn chủ động gắp thức ăn cho Tiểu Kiệt.

Tuyết Loan dịu dàng chu đáo như một người mẹ, cẩn thận xé thịt rồi âu yếm bón cơm cho Tiểu Kiệt. Tuyết Loan mỉm cư: y yêu chiều, dỗ dành Tiểu Kiệt: “Tiểu Kiệt gầy mất rồi, nếu Tiểu Kiệt ngoan ngoãn ăn cơm thì dì Loan sẽ mua thêm cho cháu nhiều đồ chơi nhé!”

Tiểu Kiệt rất nghe lời, há miệng ăn từng thìa cơm mà Tuyết Loan xúc. Tuyết Loan vô cùng vui vẻ, càng thêm ngọt ngào với Tiểu Kiệt hơn.

Tiểu Kiệt thi thoảng lại nhìn Tuyết Loan, cảm thấy cô rất dịu dàng và hết mực yêu thương cậu. Nhưng không hiểu sao, Tiểu Kiệt vẫn thích Kiều Nhã Linh hơn. Sự dịu dàng của cô khác so với Tuyết Loan, Tiểu Kiệt không thể giải thích được họ khác nhau ở đâu. Tiểu Kiệt chỉ biết khi ở bên Kiều Nhã Linh, cậu cảm nhận được sự bình yên hạnh phúc.

Cả ba người cùng nhau ăn cơm, bầu không khí đầm ấm dễ chịu.

Tuyết Loan rất ít khi được gặp Hoàng Tuấn Khải, ăn cơm cùng hai ba con họ lại càng không có mấy cơ hội. Đây là lần đầu tiên cô ta bón cơm cho Tiểu Kiệt ăn, Tuyết Loan ân cần dịu dàng với Tiểu Kiệt đến mức người ngoài nhìn vào sẽ tưởng cô ta là mẹ của Tiểu Kiệt. Tuyết Loan vừa cười vừa nói: “Tiểu Kiệt ăn ngoan quá, sau này dì sẽ cùng cháu ăn cơm nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK