Chương 97: Dưới trời đất này, nắm đấm của tôi cứng nhất
“Võ thuật Đại Hạ có rất nhiều tên gọi. Những món võ có thể lấy cương khắc nhu ít cũng phải có mấy chục loại. Chiêu này của tôi, không có tên”.
Long Thiên Tiếu điềm tĩnh nói. Lúc này, võ sĩ Muay Thái đang vùng vẫy dưới đất, một bên người không động đậy được. Bây giờ, ông ta như một người tàn phế, chỉ cần Long Thiên Tiếu muốn là có thể trực tiếp đoạt mệnh ông ta.
“Không có tên, nhưng có năng lực làm cho lệch cơ sai khớp”.
Lúc này, ông lão vẫn luôn không nói một lời đi tới, ngồi xuống trước mặt võ sĩ Muay Thái, cởi trang phục luyện đấu của ông ta nhìn xem.
“Oa, lợi hại thế sao?”
Tần Tiểu Manh hô lên. Cô bé cũng không ngờ Long Thiên Tiếu lại mạnh tới mức độ này. Trước đây, Tần Viễn Lâm nói Long Thiên Tiếu là người có bản lĩnh giành giải nhất trong chục ngàn quân, cô bé còn không tin, nhưng khi thấy một màn này, cô bé lại cảm thấy có thể tin được điều đó.
“Ông Diệp, cứu tôi với”.
Võ sĩ Muay Thái nghiến răng, gào lên. Lúc này, ông ta cảm thấy cực kỳ đau đớn, thậm chí nói chuyện cũng khó khăn.
“Ông bị lệch cơ sai khớp thì đương nhiên sẽ rất đau. Ông cố nhịn một chút, tôi sẽ nắn lại cho ông”.
Ông lão họ Diệp cúi đầu xem xét một hồi mới nắm lấy bờ vai của võ sĩ Muay Thái.
“Rắc rắc!”
Ông lão thuần thục làm một loạt động tác, vai của võ sĩ Muay Thái kêu lên răng rắc. Thấy cảnh này, Long Thiên Tiếu cũng không ngăn cản, chỉ đứng một bên lặng lẽ nhìn.
Khoảng hai phút sau, vai của võ sĩ Muay Thái mới khôi phục cảm giác. Ông ta đứng dậy từ trên đất, vẫn thở hổn hển, ánh mắt nhìn Long Thiên Tiếu mang vẻ cảnh giác và sợ hãi.
“Nếu vẫn không phục thì các ông có thể cùng lên!”
Ánh mắt Long Thiên Tiếu lạnh lùng, bình thản nói. Nhưng câu nói đó đã chạm tới giới hạn của hai người kia. Họ là người luyện võ, ai mà không có tính háo thắng, nếu lòng dạ yếu đuối thì sao có thể luyện võ cường thân?
Đối với họ, lời nói của Long Thiên Tiếu chính là một lời khiêu khích trắng trợn.
“Anh muốn chết đúng không!”
Võ sĩ Taekwondo bước lên một bước, lạnh lùng nói.
“Hừ, điên cuồng, cho dù có chút bản lĩnh thì sao có thể là đối thủ của mấy người chúng tôi hợp lại?”
Võ sĩ Tán Đả hừ lạnh một tiếng, tức tối nói. Người này tuổi còn trẻ, tại sao lại kiêu ngạo như vậy!
“Các người không phải là đối thủ của cậu ta đâu, lùi lại!”
Ông lão họ Diệp thản nhiên nói.
“Không được. Tôi phải thử, nếu không tôi không phục. Nhóc con, một quyền của tôi có sức nặng 350kg. Nếu anh có thể tiếp được một đấm của tôi thì tôi sẽ rút lui, thừa nhận tôi không bằng anh, không thể dạy cô chủ cũng không tự coi là sư phụ của cô chủ nữa”.
Võ sĩ Taekwondo cũng bước lên trước một bước, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
“Vậy thì tôi chơi với ông!”
Long Thiên Tiếu có chút bất lực. Hôm nay, vốn dĩ anh không muốn động tay chân, nhưng bây giờ xem ra, nếu không ra quyền thì cũng không có cách nào bước ra khỏi chỗ này.
Vừa nói, võ sĩ Taekwondo đã tung ra một quyền với một lực mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, đánh thẳng vào mặt của Long Thiên Tiếu.
“Bùm!”
Hai nắm đấm va vào nhau tạo thành tia lửa điện, phát ra tiếng kêu nổ chói tai.
“Rắc!”
Sau khi hai nắm đấm đối nhau, vẻ mặt võ sĩ Taekwondo chợt trở nên trắng bệch, nắm đấm nắm chặt của ông ta chợt buông lỏng.
“Dưới trời đất này, nắm đấm của tôi là cứng nhất, thế mà ông lại muốn so đấm với tôi”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu, có chút thất vọng nói. Võ sĩ Taekwondo đứng ở đó, sắc mặt cũng dần trở nên méo mó, tay bắt đầu run rẩy.
Lúc này, ông lão họ Diệp đi tới, sờ nắn cánh tay của võ sĩ Taekwondo, xem xét kỹ càng.
“Đoạn này, còn đoạn này, gãy hết rồi. Xương cánh tay cũng đều vỡ vụn. Tôi không giúp được cậu rồi. Bây giờ đi bệnh viện còn kịp, nếu không cánh tay này coi như bỏ đi”.
Ông lão họ Diệp thở dài, bất lực nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng không nói gì, ánh mắt rơi xuống võ sĩ Tán Đả còn lại. Nhưng bị Long Thiên Tiếu nhìn chăm chú như thế, võ sĩ Tán Đả cũng thấy mất tự nhiên, khẽ ho lên một tiếng.
“Khụ khụ… Nếu hai vị này đều thua rồi thì tôi cũng không cần phải làm việc vô nghĩa nữa. Tôi đưa cậu đi bệnh viện!”
Võ sĩ Tán Đả có chút ngượng ngập mà nói. Thực lực của ông ta cũng chỉ ngang bằng võ sĩ Muay Thái và võ sĩ Taekwondo, ngay cả trên đấu trường, ba người họ cũng đều là võ sĩ hạng nhất. Đương nhiên, võ sĩ hạng nhất cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, nhưng nhìn hai người đồng nghiệp bị đánh thành như vậy, ông ta đã không còn chút dục vọng muốn phản kháng nào nữa.
“Sau này cô chủ có cao thủ như vậy chỉ dạy thì cũng không cần tới chúng tôi nữa”.
Võ sĩ Tán Đả nói xong thì còn cố thêm một câu, một loạt biểu hiện vừa rồi của Long Thiên Tiếu đã nói cho bọn họ biết, họ và Long Thiên Tiếu căn bản không chung đẳng cấp.
“Đại sư phụ, cái này…”
Tần Tiểu Manh có chút sững sờ, không nghĩ tới sẽ có kết cục như vậy, mà sau khi đánh đấm một hồi, Long Thiên Tiếu đứng bên cạnh vẫn điềm tĩnh, dường như chẳng tốn chút sức lực nào.
“Chúc mừng cô chủ đã tìm được người thầy giỏi. Thực lực của cậu ấy cao hơn tôi rất nhiều”.
Diệp Vô Tâm thản nhiên cười, sau đó nói.
“Đại sư phụ cũng không phải đối thủ á?”
Tần Tiểu Manh không thể tin nổi nói. Sở dĩ Đại sư phụ gọi là Đại sư phụ, đương nhiên là có điểm khác biệt. Người có thể trở thành sư phụ của cô bé đều là không phải hạng tầm thường. Nhưng khi nghe Diệp Vô Tâm tự cho rằng ông ta không phải đổi thủ của Long Thiên Tiếu. Cô bé nhận ra, ông chú kỳ quặc này thật sự khủng khiếp như vậy.
Diệp Vô Tâm nghe vậy thì chỉ lắc đầu, cười khổ. Ông ta cảm thấy mình bị đả kích nặng nề. Người ở trước mặt, nhìn có vẻ chưa tới 30 mà sức mạnh đã đáng sợ như thế. Bây giờ ông ta sắp 60 rồi, gắng sức một đời mà không so nổi với một người trẻ tuổi chưa tới 30.
“Ông có thực lực của võ thuật đỉnh cao, chỉ thiếu một hơi thở là có thể siêu phàm thoát tục, luyện khí cường thế, thoát ra khỏi giới hạn của người luyện võ thông thường”.
Long Thiên Tiếu liếc nhìn Diệp Vô Tâm, nhàn nhạt nói.
“Mắt nhìn của cậu thật tinh tường, tôi rất khâm phục”.
Diệp Vô Tâm nghe vậy thì ánh mắt lóe lên một tia sáng, cúi đầu hành lễ. Long Thiên Tiếu nói ra những lời này càng thêm xác nhận phỏng đoán trong lòng ông ta, sức mạnh của Long Thiên Tiếu còn ở trên đỉnh cao võ thuật. Anh là người tìm thấy hơi thở đó, bước vào luyện khí cửu cảnh, thậm chí còn cao hơn nữa.
“Tôi chỉ là một tài xế của cô chủ, không xứng với đại lễ của ông”.
Long Thiên Tiếu cười khổ.
“Người như cậu, sao có thể là một lái xe? Nếu là lái xe cũng là do cậu sẵn lòng làm vậy. Nếu cậu không muốn thì ai có thể ép cậu?”
“Chúc mừng cô chủ đã tìm được người thầy giỏi. Thực lực của cậu ấy cao hơn tôi rất nhiều”.
Diệp Vô Tâm thản nhiên cười, sau đó nói.
“Đại sư phụ cũng không phải đối thủ á?”
Tần Tiểu Manh không thể tin nổi nói. Sở dĩ Đại sư phụ gọi là Đại sư phụ, đương nhiên là có điểm khác biệt. Người có thể trở thành sư phụ của cô bé đều là không phải hạng tầm thường. Nhưng khi nghe Diệp Vô Tâm tự cho rằng ông ta không phải đổi thủ của Long Thiên Tiếu. Cô bé nhận ra, ông chú kỳ quặc này thật sự khủng khiếp như vậy.
Diệp Vô Tâm nghe vậy thì chỉ lắc đầu, cười khổ. Ông ta cảm thấy mình bị đả kích nặng nề. Người ở trước mặt, nhìn có vẻ chưa tới 30 mà sức mạnh đã đáng sợ như thế. Bây giờ ông ta sắp 60 rồi, gắng sức một đời mà không so nổi với một người trẻ tuổi chưa tới 30.
“Ông có thực lực của võ thuật đỉnh cao, chỉ thiếu một hơi thở là có thể siêu phàm thoát tục, luyện khí cường thế, thoát ra khỏi giới hạn của người luyện võ thông thường”.
Long Thiên Tiếu liếc nhìn Diệp Vô Tâm, nhàn nhạt nói.
“Mắt nhìn của cậu thật tinh tường, tôi rất khâm phục”.
Diệp Vô Tâm nghe vậy thì ánh mắt lóe lên một tia sáng, cúi đầu hành lễ. Long Thiên Tiếu nói ra những lời này càng thêm xác nhận phỏng đoán trong lòng ông ta, sức mạnh của Long Thiên Tiếu còn ở trên đỉnh cao võ thuật. Anh là người tìm thấy hơi thở đó, bước vào luyện khí cửu cảnh, thậm chí còn cao hơn nữa.
“Tôi chỉ là một tài xế của cô chủ, không xứng với đại lễ của ông”.
Long Thiên Tiếu cười khổ.
“Người như cậu, sao có thể là một lái xe? Nếu là lái xe cũng là do cậu sẵn lòng làm vậy. Nếu cậu không muốn thì ai có thể ép cậu?”
Diệp Vô Tâm cười khổ nói.
“Ông chú kỳ quặc, chú ở đây một chút, cháu có lời muốn nói với Đại sư phụ, rất nhanh sẽ quay lại thôi”.
Tần Tiểu Manh nhìn thấy cảnh này thì kéo tay áo của Diệp Vô Tâm, đi ra bên ngoài.
“Cô chủ có chuyện gì cần hỏi lão vậy?”
Ra đến ngoài phòng luyện võ không một bóng người, Diệp Vô Tâm mới hỏi.
----------------------------