Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Lúc này, trên bàn đã đầy ắp thức ăn.  

             Thấy đồ ăn trên bàn, Long Thiên Tiếu có chút an ủi, nếu không có Long Vận Nhi, hôm nay anh sẽ không kịp đưa Long Tiểu Tịch đi học.  

             Sau khi ăn sáng, Long Thiên Tiếu liền đưa Long Tiểu Tịch đến trường mẫu giáo.  

             Vì chuyện của Cố Vân Sơn, hôm nay Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm không định đi làm. Nếu Cố Vân Sơn đã muốn vạch rõ ranh giới với Vương Mỹ, với tính cách khó chơi của bà ta, chỉ dựa vào Cố Vân Sơn sợ rằng không thể.  

             Cho nên, khoảng 10 giờ sáng, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu lên xe, Long Thiên Tiếu lái xe ra cửa biệt thự, đợi Cố Vân Sơn xuống.  

             “Vừa rồi phía gia tộc gọi điện thoại đến, nói là hợp đồng đã chuẩn bị xong, kêu em qua ký. Em đã đọc điều khoản chi tiết trong hợp đồng, về cơ bản không có vấn đề gì, 700 triệu tệ đó, anh định tính sao?”  

             Ngồi ở ghế lái phụ, Cố Tuyết Cầm hỏi.  

             “Chỉ có 700 triệu tệ, tìm ai mượn mà chẳng được, thực sự không được, anh vay ngân hàng. Tuy nhiên, hiện tại, cách nhanh nhất tiện nhất đương nhiên là tìm Tần Viễn Lâm rồi”.  

             Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.  

             “Chỉ có 700 triệu tệ?”  

             Nghe xong, Cố Tuyết Cầm nghẹn họng không nói nên lời. Sao ở trong miệng Long Thiên Tiếu, 700 triệu tệ lại trở thành một khoản tiền nhỏ rồi?  

             “Dù sao, em cứ yên tâm kí hợp đồng đi, chuyện tiền nong, em không cần phải lo. Về phần 400 triệu tệ chúng ta đầu tư vào, anh có sẵn rồi. Trước đó anh đầu tư tiền vào, mua một lượng lớn cổ phần của nhà họ Vương, bây giờ đang bị kiểm soát. Qua một khoảng thời gian nữa được tháo gỡ, số tiền này sẽ tăng lên gấp đôi”.  

             Long Thiên Tiếu vô cùng tự tin nói, đối với lời nói của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm không có chút nghi ngờ. Sau khi hoàn toàn bán khống nhà họ Vương, quả nhiên tất cả các bên đầu tư vào đều kiếm được món hời lớn.   

             Chẳng qua là cô không có nhiều tiền, nếu không cô cũng sẽ dốc hết tiền trong tay vào đó.  

             Đương nhiên, tất cả những điều này đều dựa trên việc có đủ vốn lật đổ nhà họ Vương, nếu không có đủ vốn thì không thể đạt được mục tiêu. Cho nên, trước khi chuyện này thành công, theo ý kiến của bất kì ai, đây là một khoản đầu tư cực kỳ nguy hiểm.  

             “Vậy được rồi, sau khi giải quyết xong chuyện của bố, em sẽ qua ký hợp đồng với phía gia tộc”.  

             Cố Tuyết Cầm nói. Nếu cô tiếp quản thêm hai công ty nữa, vậy thì cô có nhiều quyền chủ động hơn trong gia tộc, cô cảm thấy mình đã dần kiểm soát được huyết mạch của nhà họ Cố.  

             “Ừm”.  

             Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ đáp.  

             Cũng vào đúng lúc này, Cố Vân Sơn từ trên lầu đi xuống.  

             “Tuyết Cầm, Thiên Tiếu”.  

             Cố Vân Sơn lên xe, nói.  

             “Bố, bố chắc chứ?”  

             Cố Tuyết Cầm hỏi lại một lần nữa.  

             “Ừm”.  

             Cố Vân Sơn đáp, sau bao nhiêu năm, nỗi thất vọng tích tụ từng chút một, khi nỗi thất vọng đủ lớn, mọi chuyện không thể vãn hồi.  

             “Vậy thì tốt”.  

             Cố Tuyết Cầm lại nói. Cô không có gì để nói nữa, khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, trước đây bất luận Vương Mỹ thiên vị Cố Thiếu Duy như thế nào cô đều cảm thấy không sao cả, nhưng khi bọn họ làm ra loại chuyện đó, làm tan nát trái tim cô hết lần này đến lần khác, cô không còn chút tình cảm nào với người mẹ và người em trai này nữa, còn cũng chỉ là chút quan hệ huyết thống mà thôi.  

             “Thiên Tiếu, Tuyết Cầm. Chiếc xe mà Vương Mỹ đang đi là của hai đứa. Vốn dĩ nó không thuộc về bọn họ, đến lúc đó, hai đứa lái về nhé. Sau này sống với các con, bố không muốn mình ăn không ngồi rồi, tiêu tiền của các con. Bố muốn tìm một công việc kiếm sống”.  

             Cố Vân Sơn hít một hơi thật sâu rồi nói.  

             “Hai công ty mới thành lập dưới tên Tuyết Cầm đúng lúc chưa tìm được người thích hợp để tiếp quản, nếu bố muốn làm gì đó, bố có thể cân nhắc tiếp quản một trong số chúng”.  

             Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu nói. Nói xong, anh liền khởi động xe đi xuống núi.  

             “Cái này thôi vậy! Trước đây còn trẻ, quả thực tôi rất muốn làm ăn lớn, nhưng bây giờ già rồi, tôi không có tham vọng đó nữa!”  

             Nghe thấy vậy, Cố Vân Sơn chỉ cười khổ nói.  

             “Vậy bố muốn làm gì?”  

             Cố Tuyết Cầm rất ủng hộ ý tưởng muốn làm gì đó của Cố Vân Sơn.  

             “Bố nghĩ xong rồi, đến lúc đó, nếu các con lấy lại chiếc BMV, các con xem xem có thể cho bố lái chiếc Audi này không, bố sẽ ra ngoài chạy taxi, mặc dù không kiếm được bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng không cần dùng tiền của các con, chủ yếu là bố muốn tìm việc gì đó để làm”.  

             Cố Vân Sơn bình tĩnh nói.  

             “Có thể, nhưng chạy taxi mệt lắm bố ạ”.  

             Long Thiên Tiếu nói.  

             “Tôi sẽ không thúc ép bản thân làm việc quá mệt, tôi cũng không cần kiếm quá nhiều tiền”.  

             Nghe thấy vậy, Cố Vân Sơn chỉ nói.  

             “Bố có thể thử xem, nếu thực sự quá mệt, vậy thì bỏ đi”.  

             Cố Tuyết Cầm cũng nói.  

             Trong lúc ba người nói chuyện, xe đã tiến vào tiểu khu, Long Thiên Tiếu đỗ xe trước cửa, Cố Vân Sơn hít một hơi thật sâu, ông xuống xe trước, dẫn Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm vào nhà.  

             Lấy chìa khóa ra, ông mở cửa.  

             “Cố Vân Sơn, sao, đồ bỏ đi như ông cuối cùng về rồi? Bà đây từng nói, ông chỉ là kẻ vô dụng, cả đời là kẻ vô dụng. Ra ngoài một ngày ông liền không sống được, muốn về tìm bà đây, ông đúng là đồ vô tích sự”.  

             Vừa bước vào cửa, trong nhà liền truyền đến giọng nói của Vương Mỹ, Long Thiên Tiếu không hề xa lạ với tiếng chửi mắng chua ngoa này, anh chỉ có chút tò mò, Vương Mỹ đang bị thương, thế mà bây giờ vẫn còn hơi sức để mắng chửi, xem ra, anh ra tay quá nhẹ rồi.  

             “Sao, thứ đồ vô dụng kia, không nói chuyện hả? Muốn về có thể, ông quỳ xuống cầu xin đi, tôi sẽ cho ông về. nếu không ông vĩnh viễn cút khỏi cái nhà này cho tôi”.  

             Thấy bộ dạng im lặng của Cố Vân Sơn, Vương Mỹ lại hét lên, nghe thấy tiếng chửi mắng này, Cố Vân Sơn thờ ơ không nói gì.  

             “Bà chửi cũng chửi nhiều năm như vậy rồi, tôi là đàn ông, tôi cũng có tôn nghiêm. Nhưng hôm nay, bà muốn chửi thì cứ chửi đi, sau này bà không có cơ hội chửi nữa đâu”.  

             Cố Vân Sơn cười khổ nói.  

             “Sau này không có cơ hội chửi? Cố Vân Sơn, ông là cái thá gì, trước mặt tôi, ông mãi mãi chỉ là một tên phế vật mà thôi. Bà đây không chỉ muốn mắng ông mỗi ngày mà còn muốn mắng ông suốt đời”.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK