Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 32: Bố ơi, bà đó đáng ghét quá

Nhưng khi người nhân viên cửa hàng nhìn thấy Lâm Hi đang kéo tay Long Thiên Tiếu thì biểu cảm của cô ta đột ngột thay đổi. Người phụ nữ trước mặt ăn mặc vô cùng gợi cảm nhưng lại không mất thẩm mỹ, thân hình cũng rất đẹp, nhìn như tiên nữ trên trời. Đây mới là khách quý mà cô ta nghĩ đến.

“Anh cả, tôi đi vệ sinh chút, bảo nhân viên dẫn anh đi xem trước đi nha”.

Sau khi vào cửa hàng quần áo, Lâm Hi nói.

“Được!”

Long Thiên Tiếu đáp. Xuất hiện ở nơi này khiến anh không mấy thích ứng. Lúc trước anh chỉ mặc áo giáp, kể cả khi ra khỏi chiến khu Nam Cảnh thì cũng mặc rất bình thường.

“Thưa anh, mời anh đi bên này”.

Nhân viên cửa hàng nghe được lời Lâm Hi nói với Long Thiên Tiếu thì biết hai người này có quan hệ không tầm thường. Người đàn ông này một mình ra ngoài, có lẽ thật sự là một kẻ quê mùa, nhưng cô gái xinh đẹp kia lại vừa gọi anh ta là anh cả, thật là mờ ám mà.

“Đây là những mẫu mới nhất mùa hè năm nay của chúng tôi, rất hợp với người làm công chức hay là mặc vào những dịp trọng đại. Còn bên này là kiểu trang phục thoải mái, cửa hàng chúng tôi có đủ hãng quần áo, từ Versace cho đến Armani rồi Donna Karan”.

Cô nhân viên giới thiệu cặn kẽ.

“Bố ơi, bộ này đẹp quá này!”

Long Tiểu Tịch chỉ vào một bộ đồ công sở trước mặt và nói.

“Bố có đi làm ở văn phòng đâu mà mặc hả con? Mà đắt quá”.

Long Thiên Tiếu mỉm cười đáp. Anh nhìn vào nhãn giá của áo, đây là một bộ vest của Pierre Cardin, giá tận hơn mười ngàn.

“Vâng nhỉ, thế mình chờ chị Lâm Hi về vậy”.

Long Tiểu Tịch trả lời.

“Thưa anh, anh thấy sao ạ? Còn có thể thử nữa đó ạ!”

Nhân viên nói vậy nhưng trong lòng thì khinh bỉ vô cùng. Từ xưng hô của Long Tiểu Tịch với người đẹp kia thì cô ta đã biết đây chẳng phải em gái thật sự của người đàn ông này rồi.

Xem ra hai bố con nhà này cũng là hạng nghèo rách, người đàn ông này không lẽ lại là loại ăn bám phụ nữ? Nhưng cô gái kia xinh đẹp cỡ đó, sao có thể thích người đàn ông này chứ.

“Cô làm việc của cô đi, chúng tôi tự xem được rồi”.

Long Thiên Tiếu mỉm cười đáp.

“Vâng, vậy anh tự nhiên nhé”.

Cô nhân viên rất lịch sự đáp. Cô ta khinh thường người đàn ông này, nhưng người đẹp vừa nãy lại để lại cho cô ta một ấn tượng rất sâu sắc.

“Nè, cửa hàng này làm sao vậy, thể loại người nào cũng được đi vào đây đấy à?”

Lúc này, một người phụ nữ trung niên tầm 4,50 tuổi đi vào, nhìn thấy cách ăn mặc của Long Thiên Tiếu và Long Tiểu Tịch thì khinh bỉ nói.

“Thưa bà, đây là khách hàng của cửa hàng ạ”.

Nhân viên cửa hàng đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên, khẽ cúi người, lịch sự trả lời.

“Khách hàng? Cô nhìn bọn họ thế kia thì có mua nổi món đồ nào trong đây không? Trong này bộ đồ rẻ nhất cũng là từ hai ngàn trở lên. Cái hạng đó liệu có chịu bỏ hai ngàn ra mua đồ không hả?”

Người phụ nữ trung niên nói với giọng chanh chua khiến nhân viên cửa hàng hơi khó xử. Dù sao cô ta cũng có thể ngó lơ người đàn ông và đứa trẻ này, nhưng người đẹp vừa vào phòng vệ sinh ban nãy có khi lại là người có tiền thì sao.

“Chuyện này...”

“Này với nọ cái gì, mau đuổi hai người kia ra cho tôi đi. Tôi đến đây không chỉ đơn giản là mua một hai bộ đồ đâu. Cô mà làm tôi không vui là không bán được gì đâu đấy, hiểu không?”

Người phụ nữ trung niên hất hàm sai khiến.

Cô nhân viên kia nghe vậy liền thay đổi suy nghĩ. Dù sao bọn họ cũng sống bằng KPI và hoa hồng, bán được càng nhiều sẽ càng có nhiều hoa hồng. Giờ cô ta đang cực kỳ mâu thuẫn, đánh mắt sang nhìn Long Thiên Tiếu.

Dĩ nhiên với tố chất nghề nghiệp thì cô ta không muốn chủ động đuổi Long Thiên Tiếu đi, nhưng lúc này, cô mong là Long Thiên Tiếu cũng biết khó mà lui.

“Bà ta vào đây mua, tôi cũng vậy, tại sao chúng tôi phải ra ngoài? Tôi sẽ không đi ra đâu!”

Nhưng đáp án của Long Thiên Tiếu đã khiến cô nhân viên thất vọng. Nghe vậy, cô ta thật sự không biết nên làm gì khác.

“Cậu vào đây mua đồ? Đùa à? Cái hạng như cậu có mà vào hưởng ké điều hòa thì có. Bộ dạng nghèo khổ thế này thì mua được món đồ gì?”

Người phụ nữ trung niên nghe vậy thì không thoải mái chút nào, bà ta chỉ vào Long Thiên Tiếu mà mắng.

“Xã hội ngày càng tệ đi nhỉ, một vài người có tính cách hèn hạ nghĩ mình có chút tiền liền có thể ngồi ở trên đầu người khác, xem thường những người xuất thân nghèo khó. Nhưng họ lại không nhận ra xã hội này có thể cho mọi người cơ hội tiến lên vì đây là một xã hội hòa bình. Mà những người bảo vệ cho thời bình này không phải loại đàn bà chanh chua như bà mà là những người thanh niên nhiệt huyết thành thật ngoài biên cảnh kia kìa”.

Long Thiên Tiếu nhìn người phụ nữ trung niên, bình thản đáp lại. 5 năm trước, anh liều mạng chiến đấu ở Nam Cảnh để bảo vệ đất nước. 5 năm sau, anh lại nhận phải vô số sự khinh bỉ. Anh biết thời thế lạnh lùng, thế giới này không phải ai cũng xứng đáng được bảo vệ.

“Cậu lại mắng tôi là tính cách hèn hạ? Cậu có biết tôi là ai không hả?”

Người phụ nữ trung niên nghe vậy thì bước lên trước mặt Long Thiên Tiếu, dáng vẻ hùng hổ.

“Bố ơi, cái bà này đáng ghét quá. Chúng ta ở đây thì liên quan gì đến bà ta chứ?”

Long Tiểu Tịch ngẩng đầu hỏi Long Thiên Tiếu.

“Bà ta đâu phải người, cùng lắm cũng chỉ là một con chó mà thôi”.

Long Thiên Tiếu cười khổ đáp.

“Các... Các người!”

Người phụ nữ trung niên chỉ vào Long Thiên Tiếu và Long Tiểu Tịch, tức đến không nói nên lời.

“Tiểu Tịch, chửi người ta là không hay đâu”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Nhưng chửi chó thì được mà phải không bố?”

Long Tiểu Tịch chớp mắt, ngây thơ hỏi.

“Đúng vậy!”

Long Thiên Tiếu khẳng định.

“Được lắm, cái con mất dạy này, mày dám chửi tao cơ đấy, để tao thay mặt người nhà mày dạy lại mày”.

Người phụ nữ trung niên vươn tay ra định tát Long Tiểu Tịch, nhưng bà ta chỉ vừa đưa tay ra thì đã bị Long Thiên Tiếu nắm lấy.

“Bụp!”

Long Thiên Tiếu đạp vào người bà ta, cả người bà ta liền bay ra ngoài.



Nhìn thấy cảnh này, cô nhân viên sửng sốt vô cùng. Cô ta không ngờ rằng Long Thiên Tiếu sẽ ra tay thẳng thừng như vậy.

“Thưa anh, xin anh đừng kích động quá!”

Cô ta vội vàng đến khuyên.

“Ruồi nhặng cứ vo ve làm phiền tôi, tôi không được đánh nó à?”

Long Thiên Tiếu bình tĩnh đáp.

“Cái thằng nghèo kia, mày chết với tao. Mày có biết đây là đâu không? Đây là trung tâm thương mại Tiềm Long, là địa bàn của tập đoàn Long Đằng. Con trai tao làm chủ quản trong tập đoàn Long Đằng. Chúng mày chết với tao, cái cửa hàng này cũng chờ sập tiệm đi”.

Người phụ nữ trung niên chật vật đứng dậy, mắng mỏ nói. Long Thiên Tiếu thế là đã khống chế sức mạnh rồi, nếu không sợ là người phụ nữ đáng ghét này sẽ bị đạp chết mất.

“Tập đoàn Long Đằng? Thú vị ha!”

Nghe đến tập đoàn Long Đằng, Long Thiên Tiếu chỉ cười khẩy.

Cô nhân viên cửa hàng nghe người phụ nữ trung niên kia nói thì càng sợ hơn.

“Thưa anh, mời anh ra ngoài cho, cũng xin anh hiểu cho sự khó xử của tôi, tôi không thể để mất công việc này được!”

Cô nhân viên thấy tình hình này liền lo lắng nói.

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK