Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Cô yên tâm đi, có chuyện lớn gì tôi chưa từng gặp qua chứ”.  

             Long Thiên Tiếu nghe vậy cười khổ nói. Mười lăm tuổi anh nhận được số tiền trợ cấp đầu tiên, 500 ngàn tệ, đối với nhiều người mà nói đó là hũ vàng đầu tiên trong đời.  

             “Ước chừng ba bốn trăm triệu tệ, vốn thưởng đã nhiều, hàng năm tiền trợ cấp cũng nhiều, cộng thêm tiền lãi nữa”.  

             Lâm Hi yên lặng nói. Tiền trợ cấp của Long Thiên Tiếu người thường đương nhiên không thể so sánh được. Có rất nhiều khi công lao của Long Thiên Tiếu không thể dùng thể tiền để đo đếm được.  

             “Nhiều như vậy sao?”  

             Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy cũng có chút kinh ngạc. Giờ phút này anh phát hiện ra chính mình thì ra là người có tiền như vậy, còn là triệu phú có cả trăm triệu tệ.  

             “Cái này cũng chưa tính là gì đâu, anh cả ở Đế Đô còn có rất nhiều bất động sản, mà đất ở Đế Đô cũng rất có giá”.  

             Lâm Hi lại tiếp tục nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy trong lòng càng thêm kinh ngạc, anh có bất động sản đứng tên mình lúc nào vậy, hơn nữa còn là bất động sản ở Đế Đô, còn có mấy khối bất động sản của Đế Đô nữa?  

             “Những bất động sản đó làm sao có được vậy?”  

             Long Thiên Tiếu không đoán được, lại tiếp tục hỏi.  

             “Phần thưởng như trên đã nói, công lao của anh cả một số có thể dùng tiền đo đếm, một số không thể dùng tiền cân đo được. Những thứ có thể quy đổi bằng tiền bên trên đã thưởng rồi, còn những thứ không thể quy đổi ra tiền tôi cũng không biết bọn họ làm thế nào nữa”.  

             Lâm Hi với giọng điệu đương nhiên nói ra, với sự tồn tại của anh cả đừng nói mấy căn nhà đó, cho dù có nhiều bất động sản hơn nữa thì cũng đáng giá cả thôi.  

             “Đúng rồi, căn nhà đó cũng không được coi là bất động sản. Bất động sản ở Đế Đô của anh cả là biệt thự gia đình, hoặc là sân riêng hay gì đó, thậm chí đất đai cũng thuộc sở hữu của anh cả”.  

             Lâm Hi như nhớ tới gì đó, nhẹ nhàng nói ra.  

             Long Thiên Tiếu nghe vậy lại càng thêm kinh ngạc, thì ra mình không chỉ đơn giản là người có tiền mà còn là địa chủ, đất đai đều nằm trong tay mình.   

             “Nếu tôi đã có nhiều nhà như vậy rồi liệu có ảnh hưởng gì đến việc mua nhà mới không?”  

             Long Thiên Tiếu lại hỏi.  

             “Không ảnh hưởng gì cả, chỉ là nếu người khác thấy anh cả có nhiều bất động sản đến vậy sẽ cảm thấy vô cùng kì quái mà thôi”.  

             Lâm Hi lại chắc chắn nói, cho dù có ảnh hưởng cũng không ảnh hưởng lớn. Nếu có ảnh hưởng đến việc mua nhà mới của Long Thiên Tiếu thì cô cũng can thiệp để không còn ảnh hưởng nữa, đối với sự hiện diện đặc biệt của Long Thiên Tiếu thì cả Đại Hạ này đều sẽ phải nhượng bộ cả thôi.  

             “Vậy được rồi”.  

             Long Thiên Tiếu nghe vậy trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.  

             “Tiền của anh cả kỳ thật được cất trong tài khoản đặc biệt của chính phủ Đại Hạ, đợi một lát nữa tôi sẽ rút đưa cho anh, anh cả đưa cho tôi số tài khoản ngân hàng tôi sắp xếp một chút. Hiện tại anh cả có nhiều việc như vậy không chừng có khi cần dùng đến”.  

             Lâm Hi lại nói.  

             “Nói cũng đúng, vậy phiền cô rồi”.  

             Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng đáp lại.  

             “Anh cả không cần khách sáo với tôi đâu”.  

             Lâm Hi lại nói, hai người mỗi người nói hai câu rồi Long Thiên Tiếu liền cúp máy, sau khi cúp điện thoại Long Thiên Tiếu gửi số tài khoản ngân hàng cho Lâm Hi rồi mới từ ngoài bước vào trong nhà, tiến vào trong phòng bếp.  

             “Ai gọi điện thoại đến mà có thể nói chuyện lâu như vậy”.  

             Long Thiên Tiếu vừa vào Cố Tuyết Cầm đã hỏi.  

             “Một người bạn gọi đến thôi!”  

             Long Thiên Tiếu đáp.  

             “Một người bạn sao?”  

             “Một người bạn bình thường thôi”.  

             “Là nữ sao?”  

             “Phải”.  

             Long Thiên Tiếu đáp.  

             “Ồ, tìm anh có chuyện gì vậy?”  

             Cố Tuyết Cầm nấu cơm lại làm bộ như thờ ơ hỏi lại.  

             “Đàm phán chút chuyện thôi”.  

             Long Thiên Tiếu vừa xào rau vừa nói. Trong lòng anh cũng cảm thấy có chút kì quái, khứu giác anh tựa hồ ngửi thấy mùi gì đó không bình thường.   

             “Đàm phán chuyện gì vậy?”  

             Cố Tuyết Cầm nhìn qua thì thơ ơ nhưng đang từng bước ép sát.  

             “Nói về chuyện mua nhà, cô ấy muốn đưa một căn nhà cho tôi”.  

             Long Thiên Tiếu lại thản nhiên đáp lại, Cố Tuyết Cầm nghe vậy có hơi sửng sốt một chút.  

             “Tôi nói anh nghe này, phụ nữ xinh đẹp sẽ biết gạt người đấy, đừng có tùy tiện tin tưởng lời người khác nói, cũng đừng tùy tiện nhận đồ của người khác, đặc biệt là phụ nữ”.  

             Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu một cái, có ý nhắc nhở nói.  

             “Tôi biết mà, cô yên tâm tôi tự khắc có chừng mực”.  

             Long Thiên Tiếu trong lòng bật cười đáp lại.  

             “Nhà cửa gì chứ, nếu anh không có tiền trước tiên cứ thuê nhà cũng được chờ đến khi có tiền hẵng mua. Về phần biệt thự trên núi Vân Lan gì đó, trở về gia tộc gì đó kỳ thật cũng không phải chuyện quan trọng gì, cùng lắm thì mãi mãi không bước chân vào cửa lớn nhà họ Cố thôi, đây không phải là điều họ muốn thấy đấy sao?”  

             Cố Tuyết Cầm lại nói suy nghĩ trong lòng, nghe thấy lời này lòng Long Thiên Tiếu cũng hơi dao động. Trên thế giới này còn có người phụ nữ không để ý đến chuyện bạn không có nhà, không có xe, không có tiền sao, nhưng anh chưa từng nghĩ đến chính mình lại có thể gặp được người phụ nữ như vậy.  

             Long Thiên Tiếu anh vĩnh viễn là người không hạnh phúc nhất trên đời, cũng là người kém may mắn nhất.  

             “Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô sống trong nhà thuê đâu”.  

             Long Thiên Tiếu hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Tuyết Cầm, trịnh trọng nói, trong lời nói có chút nghiêm túc tựa như lời hứa của Long Thiên Tiếu với Cố Tuyết Cầm.  

             Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy chỉ mỉm cười, lại cúi đầu thái thức ăn, trong lòng cũng có cảm giác vui vẻ ngọt ngào.  

             Ting ting ting!  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK