Tướng ăn của tớ sao chứ? Ăn lẩu dê phải như vậy mới cảm nhận được mùi vị. Ui ui, hơi nóng, nhưng lại rất thơm!”
Sở Uyển Tình ăn rất nhiệt tình, khi ăn còn không quên nhận xét.
“Cố Tuyết Cầm, sao cậu không ăn mà cứ ngồi nhúng thịt cho chồng vậy?”
Sở Uyển Tình đột nhiên phát hiện ra cảnh tượng thần kì này, cô có chút kinh ngạc.
Phải nói rằng hai người này ngày càng giống vợ chồng, mặc dù bọn họ vốn dĩ là vợ chồng, nhưng trước mắt không phải là phương thức chung sống như vậy.
“Tớ không đói lắm”.
Cố Tuyết Cầm nhàn nhạt nói.
“Chậc chậc chậc, hai người càng ngày càng giống vợ chồng kiểu mẫu đó. Chị đây thấy hai người như vậy cũng được an ủi!”
Sở Uyển Tình lại cảm khái nói.
“Được rồi, cậu ăn đi, nhiều đồ ăn như vậy cũng không chặn được miệng cậu”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm hơi đỏ lên, cô có chút cạn lời nói.
“Thôi, để tôi tự làm, cô cũng ăn đi”.
Long Thiên Tiếu cười nói. Mặc dù Cố Tuyết Cầm liên tục gắp đồ ăn và chần thịt dê cho anh, anh cảm thấy rất ấm lòng, nhưng cứ mãi như vậy, cũng vất vả cho cô quá.
“Ừm”.
Nghe thấy thế, Cố Tuyết Cầm chỉ đáp.
“Mùi vị khá ngon, cô thử xem”.
Long Thiên Tiếu gắp thịt dê đã chín vào bát Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.
Thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm gắp thức ăn cho nhau, Sở Uyển Tình đột nhiên cảm thấy thịt dê trong bát không thơm nữa.
“Shit, chị đây lại phải ăn cẩu lương rồi”.
Sở Uyển Tình thở phì phò nói.
“Cậu ăn đi, sao lắm chuyện thế?”
Cố Tuyết Cầm cạn lời nói.
“Hu hu, mẹ ơi, con cũng muốn có tình yêu ngọt ngào”.
Sở Uyển Tình buồn rầu nói, nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm lại không nói nên lời, cô không khỏi đỏ mặt.
“Cậu đừng làm trò nữa được không, ngoan ngoãn ăn đi”.
Cố Tuyết Cầm không vui nói.
“Ok”.
Sở Uyển Tình thở dài một hơi, sau đó nghiêm túc nói. Thấy thế, Cố Tuyết Cầm lại khẽ lắc đầu, cô hoàn toàn cứng họng.
Bữa ăn này mất khoảng gần một giờ đồng hồ, mùi vị thịt dê ở đây quả thực rất ngon, 3 người ăn uống no nê, lúc thanh toán, bọn họ vậy mà lại ăn hết hơn 900 tệ gần 1000 tệ.
Thấy tờ hóa đơn, Cố Tuyết Cầm có chút đau lòng, đây đều là tiền đó!
“Ợ, thật ngại quá, ban nãy tớ gọi không ngừng nghỉ, ha ha ha ha!”
Sở Uyển Tình nấc lên, không biết xấu hổ nói. Cố Tuyết Cầm chỉ trừng mắt liếc nhìn cái người ham ăn này, có cô bạn như vậy, cô cũng rất bất đắc dĩ.
Sau khi thanh toán, ba người rời khỏi nhà hàng lẩu. Long Thiên Tiếu cũng không về Cố Thị với Cố Tuyết Cầm, anh lái xe đến tập đoàn Long Đằng.
“Cậu muốn chết à, cậu liều mạng gọi gì? Còn nhiều đồ ăn như vậy chưa ăn hết?”
Sau khi Long Thiên Tiếu rời đi, Cố Tuyết Cầm nhéo lên người Sở Uyển Tình, có chút cạn lời nói.
“Có thể trách tớ sao? Tớ đang muốn giúp cậu xem xem người đàn ông này có nguyện ý tiêu tiền vì cậu không đó”.
Sở Uyển Tình nói bằng vẻ mặt trượng nghĩa.
“Anh ấy có nguyện ý tiêu tiền vì tớ hay không, còn cần cậu quan tâm hả?”
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm cạn lời nói, cô gái này rất tham ăn, không chỉ tham ăn mà còn no bụng đói con mắt, sợ không ăn no.
“Chúng ta là chị em tốt, lẽ nào không phải sao?”
Sở Uyển Tình nói.
“Hứ, lần sau không dẫn cậu theo nữa”.
Cố Tuyết Cầm chỉ thản nhiên nói.
“Này, đợi chút, tớ nghe nói cậu cả và cậu ba nhà họ Vương đến. Nghe nói lúc vào, cậu ba phong độ bảnh bao, lúc đi ra, mặt mũi bầm dập, có chuyện như vậy không?”
Sở Uyển Tình đuổi theo, tọc mạch nói.
“Cậu tọc mạch như vậy làm gì?”
Cố Tuyết liếc xéo Sở Uyển Tình, tức giận nói.
“Này, sao lại tọc mạch rồi, đây không phải là quan tâm đến cậu sao? Chúng ta chưa từng qua lại với nhà họ Vương, bọn họ đến Cố Thị làm gì?”
Sở Uyển Tình thanh minh.
“Ừ, mặt mũi bầm dập. Bọn họ đến Cố Thị để gây phiền phức”.
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm lắc lắc đầu nói.
“Gây phiền phức, sau đó mặt mũi bầm dập? Ai đánh thế, Cố Hiểu Huy sao?
Sở Uyển Tình nghĩ gì nói đấy, không thèm suy nghĩ.
“Cậu cảm thấy Cố Hiểu Huy có cái gan đó sao?”
Cố Tuyết Cầm hỏi vặn lại, sao Cố Hiểu Huy có thể đánh cậu chủ nhà họ Vương chứ, thấy cậu chủ nhà bọn họ, anh ta như chuột thấy mèo vậy.
“Không có. Cố Hiểu Huy chỉ là một kẻ nhát gan, ăn hại, vô tích sự. Vậy là anh rể đánh sao, giỏi quá, anh rể thật đàn ông”.
Nghe xong, Sở Uyển Tình vô tư nói. Cũng vào đúng lúc này, Cố Hiểu Huy đi ngang qua hai người bọn họ, nghe được lời này, mặt anh ta tái mét lên.
“Cô ăn no dửng mỡ hả?”
Cố Hiểu Huy đột nhiên nói.
“Uh uh”.
Sở Uyển Tình nghe xong liền rụt cổ lại, có chút xấu hổ, sao đột nhiên Cố Hiểu Huy lại xuất hiện.
“Xong rồi, xong rồi, bị nghe thấy rồi, lần này xong thật rồi”.
Sau khi Cố Hiểu Huy rời đi, Sở Uyển Tình gần như sắp khóc, vốn dĩ là nước sông không phạm nước giếng, giờ thì toi đời rồi, nghe nói Cố Hiểu Huy rất nhỏ mọn.
“Đều trách cậu, tại sao cậu không nhắc nhở tớ?”
Sở Uyển Tình nói bằng vẻ mặt đau khổ.
“Tớ cũng không thấy anh ta, ai kêu cậu nói năng hồ đồ chứ”.
Cố Tuyết Cầm có chút bất đắc dĩ nói.
“Làm sao bây giờ, anh ta sẽ gây khó dễ cho tớ mất”.
Sở Uyển Tình lo lắng nói.
“Bây giờ không phải cậu thuộc dự án của tớ sao? Anh ta quản cậu kiểu gì?”
Cố Tuyết Cầm cạn lời nói.
“Ừ, đúng rồi, sao tớ không nghĩ ra nhỉ?”
Vừa nghe Cố Tuyết Cầm nói như vậy, nỗi lo trong lòng Sở Uyển Tình đột nhiên biến mất. Sau khi nghĩ thông, cô vội vàng đuổi theo bước chân Cố Tuyết Cầm.
Khoảng 20 phút sau, Long Thiên Tiếu đã lái xe đến tập đoàn Long Đằng.
Nhưng anh không xuống xe ngay mà là rút điện thoại ra gọi cho Lâm Hi.
“Anh cả, có chuyện gì vậy?”
Sau khi kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Hi.
“Tôi vừa mới rời khỏi Cố Thị, nhà họ Vương phái người đến Cố Thị, bọn họ không thành thật. Bằng cách không để lộ quan hệ với tôi, cô thông qua một số kênh, cảnh cáo nhà họ Vương, kêu bọn họ không được manh động, không được hành động thiếu suy nghĩ, để cho bọn họ biết hậu quả của việc hành động hấp tấp”.
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói, anh không sợ nhà họ Vương, anh chỉ lo lắng cho Cố Tuyết Cầm, nhà bọn họ vốn dĩ cũng không tốt đẹp gì, anh sợ bọn họ đâm sau lưng khó đề phòng.
“Đã rõ, anh cả, nếu thực sự không ổn, có thể trực tiếp dọn sạch nhà họ Vương”.
Nghe thấy vậy, Lâm Hi chỉ lạnh lùng đáp.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK