Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Vợ chồng hai người, đúng là xứng đôi vừa lứa, đều là lũ mặt chó, ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt người tốt sợ kẻ xấu, chỉ biết dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn, trên thế gian này không ai bì nổi, thật đúng là một đôi cẩu nam nữ!”  

             Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói, những lời chửi rủa làm nhục này lọt vào tai Vương Tùng Lâm nhưng ông ta cũng không dám phản bác, ông ta hiểu được Long Thiên Tiếu đáng sợ thế nào, đây không là người ông ta có thể trêu chọc, muốn trả thù chỉ có thể dựa vào sức mạnh của cả dòng họ Vương.  

             Nhưng mà chuyện khẩn cấp hiện giờ là phải sống sót bước ra ngoài đã.  

             Quân tử báo thù, mười năm không muộn, chỉ cần có thể bước ra ngoài, chuyện bị làm nhục hôm nay có thể trả lại gấp trăm lần.  

             “Anh Long nói rất đúng”.  

             Vương Tùng Lâm cắn răng nói.  

             “Mau xin lỗi anh Long đây đi, mau”.  

             Vương Tùng Lâm nhìn về phía Thái Thắng Mai quát. Thái Thắng Mai bị quát tháo một trận vô cùng sợ hãi, điểm tựa duy nhất trong lòng bà ta cũng mất rồi.  

             “Anh Long, tôi sai rồi, tôi không nên bất kính với anh, không nên...”  

             Thái Thắng Mai quỳ trên mặt đất, giọng nói có chút nhỏ, bà ta thực sự không hiểu, rõ ràng chỉ là một tên nghèo hèn, vì sao lại thành ra như vậy, đến ngay cả ông chồng vẫn luôn chiều chuộng bà ta mà tại sao lại đối xử với bà ta như vậy?  

             “Chặt một cánh tay của bà ta, để bà ta nhớ kĩ, về sau làm người biết điều chút. Sau đó thì cút đi!”  

             Long Thiên Tiếu xoay người qua chỗ khác, ngữ khí lạnh như băng thốt ra.  

             “Thưa anh Long, có thể nào không?”  

             Vương Tùng Lâm nghe vậy, mở miệng nói.  

             “Không thể, cho các người thời gian là một phút, cánh tay chưa bị chặt thì tôi sẽ tự mình ra tay. Nhưng tôi mà ra tay thì không đơn giản chỉ là một cánh tay vậy đâu, mà sẽ phế đi cả hai cánh tay, hoàn toàn phế bỏ đấy”.  

             Ngữ khí của Long Thiên Tiếu lạnh như băng thốt ra. Mọi người nghe vậy đều hít vào một hơi lạnh, anh trai này cũng quá thâm độc rồi, tàn nhẫn, kẻ điên, đây đều là người nhà họ Vương, giờ bị làm nhục đến mức này, chẳng lẽ không sợ về sau nhà họ Vương sẽ trả thù sao?   

             “Người đâu, chặt một cánh tay của bà chủ đi”.  

             Vương Tùng Lâm cắn răng, ngoan độc nói ra một câu.  

             Thái Thắng Mai nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch ra, cơ thể vô lực trống rỗng, toàn thân như bị rút hết sức lực vậy.  

             “A...”  

             Sau đó là một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, vang vọng khắp quán, do không chịu nổi đau đớn Thái Thắng Mai trực tiếp hôn mê luôn. Tiếng kêu thảm thiết khiến tất cả mọi người nghe thấy cũng phải sợ hãi, quá ác, thật sự quá ngoan độc rồi, nói được thì làm được.  

             Anh trai này rốt cuộc là ai vậy, ngay cả người nhà họ Vương cũng phải e dè anh, Vương Tùng Lâm ở nhà họ Vương cũng xem như có chút địa vị, thậm chí đã có chút tiếng tăm, nhưng những gì thể hiện ngày hôm nay ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có.  

             Cảnh tượng thảm như vậy, tất cả mọi người không ai dám nhìn thẳng.  

             Cố Tuyết Cầm đang ngồi phía sau che mắt Long Tiểu Tịch lại, bản thân mình cũng liếc qua một bên, không muốn nhìn cảnh tượng thảm thiết kia. Ở bên này sắc mặt Long Vận Nhi và Lý Bình cũng có chút rúng động, cái này cũng quá thảm rồi.  

             “Cút đi! Về sau đừng để tôi thấy các người ở thành phố Lâm Giang nữa, tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện báo thù, bằng không các người sẽ chết càng khó coi hơn thôi. Cũng đừng cho rằng, nhà họ Vương sẽ là chỗ dựa cho các người, tôi muốn một người chết, thì trên thế giới này không ai có thể giữ lại mạng cho kẻ đó được đâu! Còn nữa, những tổn thất chỗ này các người tự mình bồi thường đi”.  

             Long Thiên Tiếu chắp tay sau lưng, ngữ khí lãnh đạm nói. Vương Tùng Lâm nghe vậy, chỉ có thể uất ức gật đầu, mấy vệ sĩ nhà họ Vương cũng tiến lên đỡ Thái Thắng Mai rời đi.  

             “Cảm ơn anh Long đại lượng, tôi đi trước đây”.  

             Vương Tùng Lâm vô cùng ủy khuất nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài, Long Thiên Tiếu nghe vậy không nói năng gì nữa. Vương Tùng Lâm dẫn theo đám người liền rời đi.  

             “Haha, quá đáng thương rồi. Người nhà họ Vương, hai kẻ đến đây, một người bị đánh cho tàn phế, một người ỉu xìu rời đi”.  

             “Nói không phải nhưng anh trai này rốt cuộc là người thế nào vậy, đến cả Vương Tùng Lâm cũng phải e ngại anh ấy? Vương Tùng Lâm tuy là họ hàng nhà họ Lâm nhưng ở trong dòng họ địa vị cũng không thấp, người thường cũng không dám đắc tội ông ta đâu”.  

             Mọi người lại dị nghị, càng thêm phần tò mò về thân phận của Long Thiên Tiếu.  

             “Mọi người này, cũng xem xong náo nhiệt rồi, cho Trương Thúc Kỳ tôi chút mặt mũi đi, mau giải tán đi! Còn nữa, những gì mà mọi người nhìn thấy hôm nay cũng mong không tiết lộ ra bên ngoài, cũng sẽ không thêm mắm thêm muối vào câu chuyện”.  

             Lúc này, Trương Thúc Kỳ từ phía sau đi ra, nhìn mọi người nói. Mọi người nghe thấy vậy trong lòng càng thêm chấn động.  

             Đây là chuyện quỷ quái gì vậy? Người nhà họ Tần cũng đứng ra thu dọn hiện trường cho Long Thiên Tiếu này sao? Anh Long này rốt cuộc là nhân vật lợi hại nào mà khi đánh nhau còn có nhà họ Tần ra mặt giúp vậy?  

             Tin tức Trương Thúc Kỳ nói ra cũng quá giật gân rồi, mọi người có chút tiêu hóa không trôi.  

             Nhưng nghe lời Trương Thúc Kỳ nói xong, đám đông đều tản đi, bởi dù sao cũng xem xong náo nhiệt rồi.  

             “Cậu Long, nhà họ Vương bên kia có cần tôi qua đó chào hỏi chút không? Dù sao người động đến người của họ, bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu”.  

             Lúc này, Trương Thúc Kỳ đi về phía Long Thiên Tiếu rất cẩn thận nói.  

             “Không cần đâu, bọn chúng muốn làm gì thì cứ để chúng làm đi. Cho dù có nói chuyện thì chúng cũng không từ bỏ ý đồ đâu”.  

             Long Thiên Tiếu nghe vậy, khóe miệng lại cong lên một chút sau đó nói.  

             “Tôi hiểu rồi”.  

             Trương Thúc Kỳ nghe được đáp lại. Ông ta lại liếc nhìn Long Thiên Tiếu một cái, có cảm giác không hiểu người đàn ông trước mặt này.  

             Bởi vì lời dặn dò của chủ tịch, ông ta cũng cố tình tìm hiểu thêm về thân thế và lai lịch của Long Thiên Tiếu, một người con rể vô dụng tìm đến cửa nhà vợ, ở rể suốt 5 năm, ngậm đắng nuốt cay, trong thời gian 5 năm chịu biết bao khổ nhục.  

             Mà ai có thể nghĩ được, bản lĩnh người này lại kinh khủng như vậy. Hoặc có thể nói, đơn giản đã không thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung nữa rồi.  

             “Cảm ơn chú Trương, bữa cơm ngày hôm nay lại gây phiền toái cho chú rồi. Tất cả bồi thường sẽ do Vương Tùng Lâm chi trả”.  

             Long Thiên Tiếu nhìn về phía chú Trường, có chút áy náy nói xin lỗi.  

             “Không sao không sao, cậu Long không bị thương là tốt rồi”.  

             Trương Thúc Kỳ vô cùng khách khí nói, nghĩ đến bản lĩnh đáng sợ của Long Thiên Tiếu trong lòng ông ta lại thêm vài phần kính nể anh.  

             “Được rồi, chúng tôi cũng coi như ăn xong rồi, hiện giờ sẽ rời đi, thanh toán hóa đơn thôi”.  

             Sau đó Long Thiên Tiếu lại nói.   

             “Được”.  

             Trương Thúc Kỳ lên tiếng, tự mình dẫn đường đi, đưa Long Thiên Tiếu đến quầy phía trước tính tiền.  

             Sau khi thanh toán xong, Long Thiên Tiếu dẫn theo mấy người Lý Bình trở lại xe.  

             Cố Tuyết Cầm ngồi ở vị trí ghế phụ, Long Tiểu Tịch, Long Vận Nhi và Lý Bình ngồi ở vị trí ghế sau.  

             “Tiểu Thiên, mẹ nghe nói những người đó rất có quyền thế, con làm vậy với bọn họ, bọn họ có khi nào sẽ ra tay sau lưng con không?”  

             Lúc này, Lý Bình vẫn vô cùng lo lắng hỏi lại. Con trai mình đương nhiên có thể đánh mắng nhưng không thể chịu nổi người ta xuống tay với con mình, những người trong gia tộc lớn đó vì báo thù có thể không từ thủ đoạn nào.  

             “Có thể, nhưng không có tác dụng đâu”.  

             Long Thiên Tiếu trả lời rất lưu loát, Lý Bình nghe được hai từ “có thể” trong lòng lại càng thêm lo lắng.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK