“Bọn họ đến rồi”.
Long Thiên Tiếu liếc nhìn Vương Mỹ, cười như không cười và nói.
“Làm sao cậu biết là bọn họ, lẽ nào không thể là người đi đường sao?”
Sắc mặt Vương Mỹ có chút không tốt, có một dự cảm không lành, vừa mới nhắc tới chuyện xách giày cho người ta, không lẽ nhanh như vậy đã bị vả vào mặt rồi.
“Bà ra ngoài xem thử là biết thôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy thì chỉ lãnh đạm nói, Vương Mỹ bán tin bán nghi nhưng cuối cùng tò mò không chịu nổi liền đi ra ngoài xem. Sau khi Cố Vân Sơn ăn sáng xong, tay cầm tờ báo đi theo.
“Mẹ ơi, đây là chỗ ở của chú ba sao? Cũng giản dị quá đi”.
Một người phụ nữ ăn mặc lịch sự đứng trước mặt bà cụ Cố lên tiếng. Người phụ nữ này là Lưu Thị, vợ của Cố Vân Đông, là mẹ của Cố Hiểu Huy.
“Đúng thế, nơi này vừa chật hẹp, vừa bẩn thỉu, nếu không phải là bất đắc dĩ thì tôi còn lâu mới đến chỗ này”.
Người vừa nói là Dương Thị, vợ của cậu hai Cố Vân Hải.
“Kể ra thì làm khó cho bà nội quá, bà nội có thân phận thế nào mà lại phải hạ mình đến chỗ này”.
“Đúng đấy, thật là làm khó bà nội rồi. Bà nội vì sự nghiệp của gia tộc, sự hy sinh thật sự quá lớn”.
“Đều tại tên vô dụng đó và người phụ nữ Cố Tuyết Cầm không biết thời cuộc”.
Lưu Thị và Dương Thị bắt đầu bàn tàn, những người xung quanh, cô một câu, tôi một câu, căn bản không thể dừng lại.
“Được rồi, im miệng cho tôi, bây giờ là lúc nào rồi? Ở chỗ này khoa môi múa mép có ý nghĩa gì?
Bà cụ chống gậy nhìn căn nhà, lạnh lùng nói.
Nếu không phải tình thế cấp bách thì bà ta sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Mọi người đều biết bà ta căn bản không bao giờ đi đến nhà của con cháu, chỉ ở tại biệt thự lưng chừng núi.
Đừng nói đến khu dưới chân núi là khu dân cư cấp thấp, bất kì ai chỉ cần có tiền cũng đều có thể ở được.
“A… Đây… Đây là bà nội?”
Lúc này, Vương Mỹ từ bên trong đi ra, lúc bà ta nhìn thấy bà cụ Cố thì cả người đều sững sờ, bà cụ Cố thật sự tới rồi, sao có thể chứ? Bà ta bị hoa mắt sao? Vương Mỹ có chút không tin vào mắt mình.
“Mẹ”.
Lúc này, Cố Vân Sơn đi ra, nhìn thấy bà cụ Cố liền cung kính nói. Bà cụ Cố thấy thế chỉ gật đầu, không hề lên tiếng.
Đối với đứa con này, bà ta không hề muốn nhìn thấy, tính cách nhu nhược, năng lực bình thường, con người cũng cứng nhắc, không biết cách đưa đẩy, so với hai đứa con đầu thì kém cỏi vô cùng.
“Chú ba, người nhà chú cũng không phải hạng cao quý gì lại để cho bà nội phải đến tận nơi, ai cho bọn họ cái gan lớn thế?”
Lúc này, Lưu Thị đứng cạnh bà cụ Cố nói một cách chua ngoa.
“Đúng thế, cái thể loại gì không biết, trong mắt không có người lớn. Chú ba, chú không được cái tích sự gì thì thôi đi, vợ chú không nghe lời chú cũng thôi đi, đến con gái chú, còn cả đứa con rể vô dụng của chú cũng không nghe lời chú sao?”
Lưu Thị tiếp tục nói, trong ấn tượng của bọn họ, chú ba nhà họ Cố là một người bất tài, tính cách tầm thường, nhu nhược, một người chẳng có ưu điểm gì, nếu bị lẫn vào đám đông thì cũng tìm không ra.
“Đúng thế, thật sự là vô dụng, haha”.
Mọi người xung quanh nghe thấy cũng phụ họa theo. Cố Vân Sơn nghe thấy thế thì chỉ cúi đầu chấp nhận những lời công kích từ mọi người. Vương Mỹ ở bên tỏ thái độ ghét bỏ, xấu hổ, quá mất thể diện, bà ta cũng không biết tại sao năm đó lại có mắt như mù mà đi cưới tên vô dụng này.
Ở nhà họ Cố không có một chút địa vị nào thì cũng thôi đi nhưng lúc bị người khác bắt nạt mà đến một câu cũng không dám nói lại, đúng là đồ vô dụng.
“Bà nội, đứng ở ngoài này làm gì, chúng ta vào trong đi, mọi người đến sớm như thế chắc chưa ăn sáng nhỉ?”
Vương Mỹ tuy rằng cảm thấy mất mặt nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười rất tự nhiên, vẻ mặt nịnh nọt.
“Vương Mỹ, đầu óc cô có vấn đề có phải không? Cô có bao giờ thấy bà nội ăn sáng ở bên ngoài chưa? Ăn đồ ăn ở chỗ này của các người lỡ cơ thể bà nội có vấn đề gì thì phải làm sao? Thân thể của bà nội vô cùng cao quý, không giống các người”.
Lưu Thị nói với vẻ mặt khinh thường, bà ta vô cùng coi thường chú ba của nhà này, thậm chí cả đại gia đình đều coi thường chú ba.
Bên ngoài nói chuyện ồn ào, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đương nhiên là nghe thấy hết.
Nhất là khi nghe được những lời sỉ nhục Cố Vân Sơn, sắc mặt của Cố Tuyết Cầm liền thay đổi, những người này thật quá đáng, bố cô là người thật thà nên bọn họ mới bắt nạt thế sao?
Cô đang định đứng dậy đi ra ngoài nhưng lại bị Long Thiên Tiếu ngăn lại.
“Yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ giúp bố tìm lại mặt mũi, họ sỉ nhục ông ấy những gì, tôi sẽ trả lại gấp mười lần”.
Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế, tuy rằng vô cùng tức giận nhưng vẫn đứng lại, cô biết bản thân không nên quá manh động, bởi vì cho dù cô có đi ra đó cũng không có tác dụng gì.
“Con còn muốn ăn gì không?”, Long Thiên Tiếu nhìn Long Tiểu Tịch ở bên cạnh đang ăn đồ ăn và hỏi.
“Con no rồi, no quá, con chỉ cần sữa thôi”.
Long Tiểu Tịch xoa xoa cái bụng căng phồng, khuôn mặt thỏa mãn và nói.
“Vậy con cầm sữa của con về phòng đi, không có sự cho phép của bố, không được đi xuống”, Long Thiên Tiếu nói.
“Ồ, con biết rồi, con về phòng đọc sách đây, khi nào bố xong việc thì gọi con nhé!”
Long Tiểu Tịch đáp một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn nói. Cô bé cũng nghe thấy những tiếng nói ở bên ngoài, biết bố định làm gì, vì vậy biểu hiện của cô bé lúc này vô cùng ngoan ngoãn, nói xong liền cầm ly sữa đi lên lầu.
“Chúng ta đi ra ngoài xem sao”, Cố Tuyết Cầm nói.
“Tại sao?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì chỉ cảm thấy nực cười, bà già đó coi mình là ai, tưởng rằng ai cũng phải nghênh đón bà ta sao?
“Vậy chúng ta tiếp tục ăn”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ nhàn nhạt nói.
“Muốn nhờ cậy người khác thì phải có dáng vẻ của kẻ đi nhờ cậy, chẳng lẽ không phải sao?”
Long Thiên Tiếu mỉm cười, ăn thêm một cái bánh bao và nói một cách lãnh đạm. Lúc này, theo lời mời của Vương Mỹ, một đám người đi vào trong nhà. Khi bọn họ nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đang ăn sáng thì bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Bà nội đến mà cũng không biết ra ngoài chào hỏi sao? Đúng là loại không biết phép tắc”.
Lưu Thị nói, giọng nói mang theo sự giễu cợt.
“Đúng thế, đúng là càng ngày càng không có phép tắc”, Dương Thị cũng nói hùa vào.
“Bọn họ đang nói gì thế?”, Long Thiên Tiếu nhìn Cố Tuyết Cầm và hỏi.
“Không biết, nghe không hiểu”.
Cố Tuyết Cầm đang ăn bánh bao, lắc đầu và nói.
“Sáng sớm thế này, một bầy chó sáng sớm đã tới cửa sủa bậy gì đó? Loài chó đúng là nhanh quên, mới có mấy ngày mà đã quên ai đã từng đánh nó rồi”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu, nói với vẻ thất vọng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK