Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu anh ta không dùng thủ đoạn đê tiện này, kết cục của anh ta cũng không đến nỗi thê thảm như vậy. Anh ta tìm Lôi Hổ, dùng nhiều tiền để mua mạng ba người nhà tôi, còn muốn chặn nguyên vật liệu của nhà xưởng gia tộc ở Đông Thành. Cũng may Thiên Tiếu và Lôi Hổ có chút giao tình, Lôi Hổ thông báo trước cho anh ấy. Nếu Cố Hiểu Huy không tìm đến Lôi Hổ, vậy hậu quả sẽ như thế nào?”  
 
Khi bà cụ Cố đọc bản hợp đồng, Cố Tuyết Cầm lạnh lùng nói.  
 
“Chặn nguyên liệu đi ngang qua Đông Thành, đây không phải cắt đường tiền tài của chính mình sao? Không ngờ Cố Hiểu Huy vì tư lợi cá nhân mà làm ra chuyện như vậy”.  
 
“Đúng thế, cậu đấu kiểu gì cũng được, sao có thể hy sinh lợi ích gia tộc làm điều kiện tiên quyết chứ?”  
 
“Đầu Cố Hiểu Huy này có vấn đề rồi”.  
 
Nghe thấy vậy, đám người xì xào bàn tán.  
 
“Cố Tuyết Cầm, cô ngậm máu phun người, Hiểu Huy con trai tôi trời sinh hiền lành, sao có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này?”  
 
Lúc này, Cố Vân Đông lên tiếng nói chuyện, ông ta lớn giọng khiển trách.  
 
Nghe xong, Long Thiên Tiếu lại cảm thấy có chút nực cười.  
 
“Cố Vân Đông, đều nói rằng không ai hiểu con bằng cha, tôi thấy ông không biết một chút gì về anh ta cả. Xem chừng, mấy năm nay, ông sống như một con chó vậy. Nếu Cố Hiểu Huy trời sinh hiền lành thì trên thế giới này không có người xấu nữa”.  
 
Long Thiên Tiếu lạnh giọng nói.  
 
“Các người nói như vậy, có bằng chứng không?”  
 
Lưu Thị chất vấn.  
 
“Chứng cứ đang ở trong tay bà cụ nhà các người, không phải bây giờ bà ta đang xem sao? Các người nóng lòng phủ nhận để làm gì, tại sao không hỏi bà cụ nhà các người trước, những thứ trên hợp đồng có phải là thật không?”  
 
Long Thiên Tiếu nói bằng vẻ mặt mỉa mai châm biếm.  
 
“Mẹ?”  
 
Nghe thấy thế, Lưu Thị nhìn về phía bà cụ Cố, hỏi.  
 
Chỉ là lúc này, sắc mặt bà cụ Cố rất xấu, bộ dạng như sắp nổ tung.  
 
“Thế mà có người lại dám ký hợp đồng ngu xuẩn như vậy?”  
 
Bà cụ Cố ném hợp đồng sang một bên, tức giận nói.  
 
“Đây là Cố Hiểu Huy kí hợp đồng sau khi uống rượu”.  
 
Lúc này, Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.  
 
“Là các người gài bẫy con trai tôi, các người thật bỉ ổi”.  
 
Cố Vân Đông quát lớn.  
 
“Nếu không xuất hiện ở đó, anh ta sẽ ký được hợp đồng này chắc?”  
 
Long Thiên Tiếu đáp.  
 
“Cậu!”  
 
Cố Vân Đông nhất thời cứng họng.  
 
“Hơn nữa, thương trường như chiến trường, bất luận lúc nào cũng không được lơ là sơ suất. Cố Hiểu Huy ký bản hợp đồng này sau khi uống rượu, có thể thấy anh ta cũng không phải là một thương nhân đúng quy cách”.  
 
Long Thiên Tiếu lại nói.  
 
“Cho nên, các người định giải quyết thế nào?”  
 
Bà cụ Cố không còn gì để nói, chỉ hỏi.  
 
“Bà nói xem?”  
 
Long Thiên Tiếu nhìn về phía bà cụ Cố, khóe miệng khẽ nhếch lên, hỏi ngược lại.  
 
“Nó bị thương, là nó đáng đời, các người cũng khiến nó bị thương thành ra bộ dạng này rồi, coi như huề nhau”.  
 
Nghe thấy vậy, bà cụ Cố nói bằng sắc mặt rất xấu.  
 
“Cái gì gọi là huề nhau? Tôi không hiểu lời này của bà!”  
 
Miệng Long Thiên Tiếu nhếch lên thành một đường cong giễu cợt, bà già này, quả nhiên đã quá mức thiên vị cháu trai bảo bối của mình.  
 
“Bằng không, cậu còn muốn gì?”  
 
Lưu Thị lên tiếng, bà ta bắt được thông tin rất quan trọng, đó là bà cụ Cố có ý bao che cho Cố Hiểu Huy.  
 
“Việc dùng tiền để mua chuộc tính mạng người khác, trên pháp luật được gọi là tội mua bán giết người, mức án tù từ mười đến hai mươi năm chắc là không thành vấn đề”.  
 
Nghe được lời này, Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.  
 
“Cậu!”  
 
Lưu Thị nhất thời nổi nóng.  
 
“Hợp đồng này, ngoài một bản trong tay chủ nhà họ Cố các người ra, còn có một bản trong tay Lôi Hổ, đây là một chuỗi chứng cứ rất đầy đủ”.  
 
Long Thiên Tiếu lại ung dung nói, bộ dạng như nắm chắc phần thắng trong tay.  
 
“Cho nên, điều kiện của cậu là gì?”  
 
Bà cụ Cố hỏi.  
 
“Lần này tôi chỉ cần một chút bồi thường, nếu còn có lần sau, tôi sẽ lấy mạng anh ta”.  
 
Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu băng giá.  
 
“Cho nên cậu muốn bồi thường gì?”  
 
Bà cụ Cố lại hỏi.  
 
“10 triệu tệ! Chuyện này coi như qua, 10 triệu tệ, mua 20 năm tự do của Cố Hiểu Huy, các người thấy thế nào?”  
 
Long Thiên Tiếu nhìn về phía bà cụ Cố, thản nhiên nói.  
 
“Không có cơ hội thương lượng sao?”  
 
Bà cụ Cố hỏi.  
 
“Không”.  
 
Long Thiên Tiếu trả lời dứt khoát.  
 
“Cố Tuyết Cầm, cô cũng có ý này?”  
 
Bà cụ Cố lại nhìn vào Cố Tuyết Cầm, hỏi.  
 
“Đúng, anh ấy là chủ nhà tôi, những thứ anh ấy nói đều có giá trị”.  
 
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm nói mà không cần suy nghĩ.  
 
“Được, xem ra tình cảm của hai người ngày càng tăng lên, gia đình cũng khá hòa thuận”.  
 
Bà cụ Cố lạnh giọng nói.  
 
“Còn không phải là nhờ phúc của bà nội sao”.  
 
Cố Tuyết Cầm không hề tỏ ra yếu thế, bình tĩnh nói.  
 
“Nào có? Người trẻ có thế giới của người trẻ, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, tương lai là của mấy đứa”.  
 
Bà cụ Cố giả mù sa mưa nói.  
 
Nghe được lời này, đám người cũng nhỏ giọng bàn tán. 10 triệu tệ tuy là nhiều, nhưng cũng không thể so sánh với lợi nhuận mà Cố Tuyết Cầm đem lại cho nhà họ Cố.  
 
Trong khoảng thời gian Cố Tuyết Cầm nắm quyền điều hành dự án, bọn họ dường như lại được trở lại 5 năm trước vậy, lợi nhuận từ dự án chính của gia tộc cũng tăng lên từng ngày.  
 
Bọn họ cũng thấy rằng đến cuối năm sẽ có thể nhận được một khoản hoa hồng rất lớn, cho nên, vào giờ phút này, bọn họ lựa chọn im lặng.  
 
Dù sao, cho dù không thể hòa hợp với Cố Tuyết Cầm, bọn họ cũng sẽ không chê tiền.  
 
Nhưng tình huống trước mặt là vậy, nếu không hòa hợp với Cố Tuyết Cầm thì chính là không hòa hợp với tiền.  
 
“Bà nội quá lời rồi, tâm nguyện của tôi chẳng qua chỉ là bảo vệ cơ nghiệp mà ông nội đã khổ sở xây dựng nên”.  
 
Nghe xong, Cố Tuyết Cầm lại lạnh lùng nói.  
 
“Đương nhiên tôi biết nỗi khổ tâm của cô rồi”.  
 
Bà cụ Cố nói.  
 
“Nếu không có chuyện gì nữa, tôi và Thiên Tiếu về trước đây, chúng tôi còn phải làm việc khác. Cũng xin bà nội trả lại hợp đồng cho tôi”.  
 
Cố Tuyết Cầm nói, cô cũng không muốn tiếp tục nói mấy lời giả tạo này nữa. Nghe thấy vậy, bà cụ Cố cũng đưa hợp đồng cho quản gia, quản gia tới trả lại hợp đồng cho Cố Tuyết Cầm.  
 
“Nếu đã như vậy, các người về được rồi. Quản gia, tiễn cô chủ và cậu Long”.  
 
Bà cụ Cố lại nói với quản gia.  
 
“Cô chủ, cậu Long, mời”.  
 
Nghe thấy thế, quản gia vô cùng khách sáo nói.  
 
“Trong vòng ba ngày chuyển tiền cho tôi, nếu còn có lần sau, tôi sẽ trực tiếp lấy mạng Cố Hiểu Huy”.  
 
Long Thiên Tiếu đứng dậy, nhìn về phía bà cụ Cố, lạnh giọng nói. Chỉ là ánh mắt anh mang đến cho người ta cảm giác lạnh sống lưng, bà cụ Cố cũng kinh hãi.  
 
Sau khi nói xong câu này, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm liền rời khỏi phòng họp nhà họ Cố, hai người đi ra ngoài.  
 
“Mẹ, Cố Tuyết Cầm và tên phế vật này cũng kiêu ngạo quá, căn bản không coi mẹ ra gì”.  
 
Sau khi Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm rời đi, Lưu Thị nhịn không được nói, bà ta trút hết tức giận ra ngoài.  
 
Nghĩ tới năm đó, Long Thiên Tiếu chỉ là một kẻ vô tích sự ăn bám, vậy mà bây giờ lại lên mặt như vậy.  
 
Mặc dù không phải là lần đầu tiên Long Thiên Tiếu lên mặt, nhưng sau bao nhiêu lần, bà ta vẫn không thể chịu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK