Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngươi vây quanh, ngoài Tạ Trường Lâm và Lưu Chấn Sinh ra còn có rất nhiều thực tập sinh khác. Sau khi thấy Bách Lý Vô Cầu thao tác trong phòng phẫu thuật, bọn họ đã rất sốc.

Thao tác làm việc của anh ta, quả thực là táo bạo.

Lúc này, bọn họ càng muốn biết cảm giác của người trong cuộc lúc đó ra làm sao hơn, bọn họ ở đó đợi chờ, hy vọng có thể trao đổi với vị bệnh nhân này.

“Được, cảm ơn cậu, thật tài giỏi”.

Lúc này, Long Đức Phúc có chút cảm động nói, đôi chân này của ông, cuối cùng cũng có cảm giác rồi, ông cảm thấy cuộc đời mình quá tươi đẹp.

Thấy cảnh này, trong lòng đám người cũng có chút kỳ quái, Tiểu Nhị này trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng khi làm việc, dường như khá chu toàn, hơn nữa, lúc ở trong phòng phẫu thuật, cậu ta còn để lộ ra tài châm cứu đáng gờm.

Châm cứu là thuật chữa bệnh lâu đời ở Đại Hạ, uyên bác tinh thông, có rất nhiều bác sĩ đông y học theo nhưng rất khó để học thành thạo. Thấy y thuật của Tiểu Nhị, bọn họ cảm thấy đây mới là cao thủ chân chính, đừng thấy người ta ngốc nghếch mà coi thường.

“Nếu không có chuyện gì nữa, cháu về trước đây, mai gặp nhau sau, nếu có chuyện gì, ông cứ bảo ông Long liên lạc với bọn cháu là được”.

Tiểu Nhị đứng thẳng người, dường như rất hài lòng về lời nói của Long Đức Phúc vậy.

“Cảm ơn cậu rất nhiều”.

Lý Bình ở một bên cũng nói, bà vô cùng cảm kích, đúng là một bác sĩ thiên tài.

“Bà không cần khách sáo, nếu mọi người muốn cảm ơn, mời chúng cháu ăn cơm là được rồi. Cháu và thầy đánh giá rất cao về chất lượng đồ ăn nhà bà”.

Tiểu Nhị lại nói.

“Đồ ăn nhà tôi cũng ngon, anh có muốn đến nhà tôi không, chúng ta tìm cơ hội giao lưu?”

“Nhà tôi cũng được, tôi mời anh đến khách sạn ăn cơm, anh dạy tôi y thuật nhé”.

“Đúng đó, đúng đó, đến nhà tôi đi, anh muốn ăn gì cũng được”.

Đám thực tập sinh đó hô lên, bọn họ là sinh viên ưu tú đến từ các trường cao đẳng và đại học lớn, trên phương diện tìm tòi học hỏi không có gì để bàn cãi, ganh đua nhau, nếu có thể học được một vài kỹ năng từ bác sĩ thiên tài, vậy cả đời bọn họ sẽ được trọng dụng.

Nếu có thể học được một vài kỹ năng, đừng nói là ăn cơm, cho dù có tặng chút đồ đặc sản quý giá cũng không có vấn đề gì, lúc này, có một số sinh viên tầng lớp khá giả thầm nghĩ.

“Ăn cơm không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao, đến chỗ tôi đi, tôi sẽ kêu vợ tôi đích thân xuống bếp, tay nghề nấu ăn của bà ấy quả thật không có gì để chê cả. Hơn nữa, tôi rất có hứng thú với châm cứu, đến lúc đó, chúng ta còn có thể giao lưu trao đổi một chút”.

Lúc này, Tạ Trường Lâm vội vàng nói, đúng là người có tài, tùy tùng đi theo cũng giỏi như vậy.

“Hả? Tôi thấy cũng khá ổn, nhưng tôi phải về hỏi thầy đã. Cảm ơn ông nhé”.

Tiểu Nhị nghe thấy vậy, có chút rung động nói, nói xong, cậu ta chen ra khỏi đám đông bước ra ngoài.

“Ồ, ông Long, ông về rồi”.

Lúc chen ra được đến ngoài, Tiểu Nhị có chút tò mò nói.

“Ừm, Bách Lý Vô Cầu đâu?”

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng nói.

“Thầy nói ông ấy phải về trước, lát nữa tôi về sau”.

Tiểu Nhị nói.

“Nhị Hằng Tử”.

Lúc này, Long Tiểu Tịch hét lên.

“Nói linh tinh gì vậy, đây là anh Tiểu Nhị, sao em lại gọi là Nhị Hằng Tử?”

Cố Tuyết Cầm trừng mắt nhìn Long Tiểu Tịch, tức giận nói, cô nhóc này, mở miệng ra là nói vớ vẩn, thật muốn đánh cô bé một trận mà.

“Vâng, chào anh Tiểu Nhị”.

Long Tiểu Tịch nghe xong liền hét lên.

“Chào em! Chậc chậc chậc, đáng yêu quá. Gọi Nhị Hằng Tử cũng được, thầy cũng gọi tôi như vậy”.

Tiểu Nhị ngồi xổm xuống, nhéo khuôn mặt núng nính của Long Tiểu Tịch, cưng chiều nói. Đối với cô bé này, cậu ta có loại cảm giác đặc biệt, cậu ta luôn cảm thấy cô gái nhỏ này rất thông minh lanh lợi, hơn nữa trông cũng xinh xắn, được lòng người.

Không giống như những người khác, khi cậu ta nhìn vào Long Tiểu Tịch, luôn có cảm giác vô cùng quen thuộc, loại cảm giác này không phải là cảm giác bên ngoài. Mà là từ hơi thở độc đáo riêng biệt trên người cô bé, mang đến cho cậu ta một loại cảm giác như là bọn họ có cùng nguồn gốc, xuất thân từ cùng một nơi vậy.

Cho nên, cậu ta cảm thấy cô bé này vô cùng thân thuộc.

“Con người anh tốt thật”.

Long Tiểu Tịch nhìn vào Tiểu Nhị, chớp chớp mắt nói.



“Con người em cũng rất tốt. Anh về đây, qua đợt này, anh đến nhà em ăn trực nhé”.

Tiểu Nhị sảng khoái nói.

“Nhưng, anh không được giành đồ ăn với em”.

Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, nghiêm chỉnh nói.

“Được, anh biết rồi”.

Tiểu Nhị nghe thấy vậy, nói, sau đó cậu ta bèn nói lời tạm biệt với Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm rồi rời đi.

“Bây giờ bố cảm thấy như thế nào?”

Long Thiên Tiếu kéo Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch bước vào, đến bên cạnh Long Đức Phúc, hỏi.

“Bố cảm thấy rất tốt, cuối cùng đôi chân này cũng có cảm giác rồi, nhưng không phải là đau, mà là có cảm giác. Cậu Bách Lý này, thật thần kỳ”.

Long Đức Phúc cảm khái nói, ông vốn tưởng rằng cả đời này mình không bao giờ có cơ hội đứng dậy nữa. Không ngờ rằng, một đôi chân tàn phế lại một lần nữa có cảm giác. Lúc này đây, trong lòng ông có cảm giác khó nói nên lời.

“Có cảm giác thì tốt, bây giờ bố có đói không? Con mang đồ ăn về cho bố này”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Bố ổn mà, bố cảm thấy bây giờ mình có thể đứng lên ngay được rồi, ha ha ha!”

Long Đức Phúc có chút đắc ý nói, không ai có thể hiểu được tâm trạng của ông vào giờ phút này, ông thực sự có thể đứng dậy.

“Được rồi, đừng thể hiện nữa, để chân ông tĩnh dưỡng một thời gian đã. Con nó mời được bác sĩ thiên tài giỏi như vậy, dễ lắm chắc?”

Lý Bình ở một bên, không vui nói.

“Ha ha ha, tôi biết rồi, tôi biết rồi, tôi chỉ nói vậy thôi, tôi chỉ muốn nói là bây giờ mình rất ổn”.

Long Đức Phúc cười khúc khích nói.

“Bây giờ bố muốn ăn chưa?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Ban nãy Tiểu Nhị nói, trong vòng sáu giờ, không được ăn, sau sáu giờ mới được ăn, bây giờ bố vẫn chưa đói, để sáu giờ nữa đi”.

Long Đức Phúc lắc đầu nói.

“Vậy cũng được, thế bác gái ăn đi ạ!”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm đề nghị.

“Được, vậy bác ăn trước”.

Lý Bình đáp, thấy xung quanh có nhiều người như vậy, bà lại cảm thấy có chút xấu hổ, nhiều người như vậy nhìn bà ăn cơm, vẫn là lần đầu tiên, bà cảm thấy hơi mất tự nhiên.

“Cái đó, mấy vị bác sĩ này đến xem tình huống của bố các con, hay là để bọn họ xem trước?”

Lúc này, Lý Bình cũng đề nghị.

“Vậy tốt quá, chúng tôi muốn hỏi bệnh nhân hiện tại cảm thấy như thế nào. Nhưng sẽ không làm phiền bà ăn cơm, bà cứ ăn đi, không cần quan tâm đến chúng tôi”.

Tạ Trường Lâm nghe thấy vậy, vội vàng nói. Nhà này thật biết cách làm người, tiếp xúc với những người như vậy, ông ta cảm thấy rất dễ chịu thoải mái. Trong lòng Tạ Trường Lâm thầm nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK