Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Sau khi tập đoàn Long Đằng đột nhiên tuyên bố sẽ chi 2 tỷ tệ để gia nhập vào lĩnh vực an ninh, giới kinh doanh thành phố Lâm Giang đã được phen náo động. Nhưng trên thực tế, sự giật gân thực sự không phải là tuyên bố của tập đoàn Long Đằng.  

             Có một số người sỏi đời hoặc là có chút địa vị ở thành phố Lâm Giang có thể nhìn ra lai lịch của hai tập đoàn hợp tác với tập đoàn Long Đằng.  

             Sự hợp tác giữa tập đoàn Long Đằng, tập đoàn Khải Thành và tập đoàn Lực Dương đã truyền đi một thông điệp vô cùng phức tạp tới các gia tộc và các thế lực lớn ở thành phố Lâm Giang.  

             Sáng hôm sau, tòa nhà Phương Thiên.  

             Phương Thắng Thiên đang xem một số tài liệu trong phòng làm việc, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.  

             “Vào đi”.  

             Phương Thắng Thiên hô lên.  

             Một lúc sau, cửa mở ra, một tên đàn em bước vào.  

             “Đại ca”.  

             Đàn em chào hỏi, sau đó cậu ta ghé vào tai Phương Thắng Thiên, nói cái gì đó.  

             “Hắn ta, sớm như vậy chạy tới đây làm gì? Chỉ có mình hắn ta sao?”  

             Phương Thắng Thiên hiển nhiên có chút bất ngờ, hỏi.  

             “Còn có hai ba tên thuộc hạ, nói là muốn gặp anh”.  

             Đàn em trả lời thành thật.  

             “Người đang ở đâu?”  

             Phương Thắng Thiên hỏi.  

             “Bọn họ đang ở trong phòng tiếp khách đợi anh!”  

             Đàn em đáp.  

             “Đi thôi, đi xem xem”.  

             Phương Thắng Thiên hành động dứt khoát.  

             Nói xong, Phương Thắng Thiên liền bước ra ngoài đi về phía phòng tiếp khách.  

             Trong phòng tiếp khách, một tên trọc lóc ngăm đen đứng ở đó nhìn xung quanh, thỉnh thoảng còn vuốt vuốt cái đầu trọc lóc của mình, tên trọc lóc xăm đầy cổ, lỗ tai còn đeo hoa tai.  

             “Ôi, ông trùm Phương đến rồi”.  

             Thấy Phương Thắng Thiên bước tới, tên trọc lóc đó liền mỉm cười nghênh đón.  

             “Ông trùm Phong không ngoan ngoãn ở Tây Thành, chạy tới chỗ tôi làm gì?”  

             Phương Thắng Thiên ngồi xuống, cười như không cười nói.  

             “Anh nói thế mà được à, còn không phải là nghe nói dạo gần đây anh phát tài nên tôi cố ý chạy đến đây ăn trực bát cháo!”  

             Phong Cẩu cợt nhả nói.  

             Chỉ là nghe được lời này, Phương Thắng Thiên lại khẽ cau mày.  

             “Gói cho anh Phong 10 bát cháo rồi kêu anh ta cút đi!”  

             Phương Thắng Thiên nói với đàn em ở bên cạnh.  

             “Vâng, đại ca”.  

             Nghe thấy vậy, tên đàn em đáp.  

             “Haizz, ông trùm Lôi, đùa thôi đùa thôi. Tôi nói con người anh này, làm việc làm người quá mức nghiêm túc, nghiêm túc quá anh sẽ thua đó”.  

             Thấy Phương Thắng Thiên xoay người muốn đi, Phong Cẩu liền kéo Phương Thắng Thiên lại, nói bằng vẻ mặt nịnh hót.  

             “Có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện gì đừng lãng phí thời gian nữa”.  

             Phương Thắng Thiên vẫn lạnh lùng nói.  

             “Được rồi, tôi sẽ nói. Tôi cần phải làm rõ với anh, anh và Đông Thành sao vậy, khoảng thời gian trước còn đánh nhau chết đi sống lại, sao bây giờ hòa thuận thế?”  

             Phương Cẩu vuốt vuốt cằm, hỏi.  

             “Đây là chuyện giữa tôi và Đông Thành, có liên quan gì đến Tây Thành anh chứ?”  

             Phương Thắng Thiên lạnh lùng nói.  

             “Sao lại không liên quan đến tôi? Tôi còn nghe nói, anh và Lôi Hổ còn có Tần Viễn Lâm thông đồng với nhau, thành lập công ty an ninh gì gì đó. Bỏ ra 2 tỷ tệ, con số lớn đó nhỉ. Trước đây đen là đen, trắng là trắng, bây giờ đen trắng lẫn lộn, tôi chỉ muốn biết anh Phương muốn làm gì? Có phải là muốn liên kết với Tần Viễn Lâm và Lôi Hổ, nuốt trọn chúng tôi không?”  

             Khóe miệng Phong Cẩu nhếch lên một đường cong lạnh lùng, hắn ta chất vấn.  

             “Anh lo mình bị nuốt chửng đến vậy sao, nếu anh lo thật, hay là để Tây Thành quy thuận Bắc Thành đi”.  

             Phương Thắng Thiên nói bằng vẻ mặt lạnh lùng.  

             “Anh Phương nói đi đâu thế, chung quy Bắc Thành cũng không phải là hang ổ của tôi, ổ vàng ổ bạc, suy cho cùng không thể so với ổ chó của tôi! Phong Cẩu tôi, cả đời này không đòi hỏi gì, tôi chỉ muốn bảo vệ cái ổ chó của mình mà thôi, nếu ai động vào, tôi sẽ liều mạng với người đó”.  

             Nghe thấy vậy, Phong Cẩu lại thô tục nói.  

             “Nếu không có chuyện gì khác, anh có thể về rồi”.  

             Phương Thắng Thiên có chút thiếu kiên nhẫn nói, ai chẳng biết Phong Cẩu khó chơi, Phong Cẩu sở dĩ là Phong Cẩu, chính là một khi điên lên sẽ không biết nhận thức.  

             “Anh Phương tiết lộ chút đi, rốt cuộc gần đây thành phố Lâm Giang có chiều hướng gì? Ai đang làm xáo trộn tình hình, ai đang phá vỡ quy tắc? Có thể tập hợp mấy người các anh vào, người đứng sau là ai?”  

             Vẻ mặt Phong Cẩu đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn ta nhìn về phía Phương Thắng Thiên, hỏi.  

             “Một người mà anh không thể chọc tới”.  

             Phương Thắng Thiên ung dung nói.  

             “Đến cả anh Phương cũng không thể chọc tới? Thậm chí Lôi Hổ liên kết với anh vẫn không thể chọc tới sao?”  

             Phong Cẩu bắt được từ khóa, sau đó hỏi.  

             “Không thể chọc tới”.  

             Phương Thắng Thiên trả lời nhanh gọn dứt khoát.  

             “Thêm cả Tần Viễn Lâm thì sao?”  

             Phong Cẩu hỏi.  

             “Vẫn không được”.  

             Phương Thắng Thiên vô cùng chắc chắn.  

             “Cho nên, các anh cứ như vậy làm chó cho hắn ta?”  

             Nghe xong, Phong Cẩu có chút bất ngờ nói.  

             “Làm chó có gì không tốt chứ? Sống trên đời này, ai mà chẳng chạy theo chút lợi ích đó, ai cho tôi lợi lộc, tôi sẽ làm chó của người đó”.  

             Phương Thắng Thiên chậm rãi nói.  

             “Chậc chậc chậc, nói cho tôi biết, người đó là ai?”  

             Phong Cẩu cảm thán nói.  

             “Nói cho anh biết làm gì?”  

             Phương Thắng Thiên hỏi.  

             “Tôi kêu người xử lý hắn ta, thành phố Lâm Giang không cho phép người tài giỏi như vậy tồn tại”.  

             Trong mắt Phong Cẩu hiện lên tia điên cuồng, hắn ta thè lưỡi ra liếm miệng.  

             “Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn trở về Tây Thành đi, đừng nghĩ đến mấy chuyện viển vông nữa, tránh cho cái mạng nhỏ của mình mắc vào trong”.  

             Nghe thấy vậy, Phương Thắng Thiên chỉ nhàn nhạt nói. Nói xong câu này, hắn ta liền rời đi.  

             “Tiễn khách”.  

             Phương Thắng Thiên vừa đi vừa nói với đàn em ở bên cạnh.  

             “Anh Cẩu, mời!”  

             Một tên đàn em bước tới, nói với Phong Cẩu.  

             “Bốp!”  

             Phong Cẩu đột nhiên tát lên mặt tên đàn em đó, cậu ta trực tiếp ngã xuống đất.  

             “Anh Cẩu, cậu cũng có thể gọi sao?”  

             Phong Cẩu hung ác nói, nói xong, hắn ta liền giẫm lên chân tên đàn em đó.  

             “A!!!”  

             Tên đàn em kêu gào thảm thiết, có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn. Hiển nhiên, Phong Cẩu đã trực tiếp giẫm nát chân tên đàn em đó.  

             Tiếng hét vang ra ngoài, mấy tên đàn em khác lao vào, vây quanh Phong Cẩu.  

             “Ha ha, làm gì đó? Không phải chỉ là phế một chân của cậu ta thôi sao? Kinh ngạc vậy”.  

             Phong Cẩu cười lạnh.  

             “Anh Cẩu, anh đừng có quá đáng, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách sáo”.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK