Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Theo tôi trở về, về nhà”.

Lục Huyền Cơ nhìn về phía lão quản gia, vẻ mặt kiên quyết nói, trên mặt không mang theo một chút biểu cảm nào.

“Ông chủ có ý gì vậy? Chúng ta đi về, vậy cô chủ thì sao? Cô chủ làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt lão quản gia chết lặng.

“Nó sẽ ở lại đây”.

Sắc mặt Lục Huyền Cơ lạnh lùng nói.

“Tại sao vậy? Ông chủ, cô chủ đã ngã ngất đi rồi, chúng ta còn không đưa cô chủ về, cô ấy sẽ chết ở đây mất”.

Lão quản gia kích động nói.

“Đây chính là lựa chọn của con bé! Cháu gái tôi chí khí ngút trời, hết thảy hôm nay đều là lựa chọn của con bé, nếu chúng ta nhúng tay vào nó sẽ hận chúng ta cả đời!”

Sắc mặt Lục Huyền Cơ lạnh như băng nói.

“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng phải đưa cô chủ về”.

Bộ dạng của lão quản gia kiên quyết, muốn giãy khỏi tay Lục Huyền Cơ.

“Ông Ngô ngay cả tôi nói ông cũng không nghe sao? Ba ngày ba đêm, một người bình thường có thể kiên trì được ba ngày ba đêm sao? Con bé tự biết mình đang làm gì, nếu chúng ta đưa nó đi, nó cũng sẽ chết. Tôi cần một đứa cháu gái có đủ ba hồn sáu phách chứ không phải một cái xác không hồn!”

Sắc mặt Lục Huyền Cơ lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào lão quản gia, lạnh lùng nói. Bị Lục Huyền Cơ nhìn chằm chằm lão quản gia cũng cắn chặt răng, sau khi nhìn thoáng qua Lục Thanh Dao, quay đầu nước mắt đã rơi hòa lẫn với nước mưa.

Ông ta bị Lục Huyền Cơ cầm lấy cổ tay, kéo ra phía bên ngoài.

Đợi đến khi đi xa, sau đó quay đầu nhìn lại cháu gái mình đôi mắt kiên nghị của Lục Huyền Cơ rốt cuộc cũng chảy ra giọt nước mắt nóng bỏng.

Ông ta sống hơn nửa đời người, những thăng trầm của cuộc đời ông ta đã chứng kiến nhiều rồi, nhưng nhìn thấy cháu gái mình như vậy, ngoài sự đau lòng không nhẫn nhịn nổi thì trong lòng ông ta còn có vô vàn phiền muộn.

Trong cơn mưa nặng hạt, dưới ánh đèn đường đã không còn người đứng đợi, chỉ có một chiếc ô gãy đang chật vật chống đỡ trong mưa.

Trên nền si măng thô ráp có thân ảnh màu trắng của một cô gái đang nằm dưới đất, nước mưa chảy qua người cô bé nhưng cô bé cũng không hề phản ứng lại.

Thời gian ban đêm trôi qua rất nhanh, chín giờ, mười hai giờ, rồi đến hai giờ đêm, đèn đường trên đường dường như cũng không chịu nổi dưới làn mưa, chớp lóe chớp lóe, lúc sáng lúc tối, mưa lớn như vậy, hơn nữa còn liên tục kéo dài, trong màn đêm đen tối xung quanh không một bóng người qua lại.

Bóng dáng cô độc nằm trên mặt đất bị nước mưa xối vào, có chút thê lương.

Lúc này nếu có người xuất hiện, thấy tình cảnh này nhất định sẽ nghĩ người trước mắt này chết rồi, thậm chí sợ đến nỗi quay đầu bỏ chạy.

Nhưng mà đúng lúc này, một tán ô xuất hiện, che chắn cho “thi thể” không bị nước mưa xối vào.

Người đi tới mặc áo mưa, thân hình cao lớn, anh ngồi xổm xuống, vươn bàn tay to từ trong áo mưa ra, đầu tiên đặt tay lên trên nhân trung của Lục Thanh Dao, sau đó là các huyệt đạo trên người Lục Thanh Dao.

“Phốc, khụ khụ”

Thân thể giống như xác chết của Lục Thanh Dao run lên một lúc, đôi mắt cố hết sức mở ra, sau khi mở mắt cô phát hiện ra không có hạt mưa nào rơi vào mắt mình nữa, ở trước mắt mình là một gương mặt.

“Trở nên mạnh mẽ là thế nào?”

Long Thiên Tiếu nhìn Lục Thanh Dao rồi hỏi.

“Báo thù, năm đó Đông Khấu giết chết bố mẹ cháu, cháu 5 tuổi, cháu vẫn nhớ rất nhiều chuyện. Cháu nhìn lên trên linh đường, thi thể của bố mẹ cháu được cờ Đại Hạ phủ lên, cháu còn phát hiện trên người họ không có một chỗ nào lành lặn”.

Tuy rằng hô hấp yếu ớt, ánh mắt mệt mỏi nhưng đôi mắt Lục Thanh Dao vẫn như cũ hiện lên một tia sắc bén.

“Cháu có thể sẽ chết”.

Sắc mặt Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Chú thấy cháu có sợ chết không? Đối với chú cháu đã làm rất nhiều chuyện tìm đến cái chết, chú có rất nhiều cơ hội giết cháu, nhưng cháu không lùi bước, thậm chí bây giờ chú có vứt cháu ở đây cháu cũng sẽ cứ như vậy mà chết đi”.

Lục Thanh Dao cắn răng, ánh mắt vô cùng kiên định nói.

“Không sợ chết chỉ là ngưỡng cửa đầu tiên để chú tiếp nhận cháu, cũng có rất nhiều người nói với chú, bọn họ không sợ chết, bọn họ không hề biết, chú thật sự muốn họ chết, chứ không chỉ nói suông thôi”.

Long Thiên Tiếu vẫn lạnh lùng như trước.

“Cháu biết, cho nên cửa đầu tiên không sợ chết cháu xem như qua rồi đúng không ạ?”

Lục Thanh Dao hỏi.

“Chú không ban ơn cho tất cả mọi người, tất cả những gì cháu có được đều là do cháu tự mình đoạt lấy. Cháu muốn trở thành học trò của chú, chỉ với không sợ chết thì mãi mãi không đủ. Nhưng chú cho cháu cơ hội để trở thành học trò của chú, chú sẽ dạy cho cháu một phần bản lĩnh, nhưng cháu phải nhớ kỹ đừng mong người khác ban ơn gì đó cho mình, cái gì cũng phải tự mình đoạt lấy”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Cháu biết rồi, cảm ơn chú”.

Lục Thanh Dao nghe vậy đáp, nói xong lại nhắm hai mắt lại. Lập tức Long Thiên Tiếu ấn hai cái lên người Lục Thanh Dao, cơ thể cô bé mềm nhũn ra, Long Thiên Tiếu đặt cô bé trên mặt đất.

Chỉ thấy tay còn lại của Long Thiên Tiếu lấy máy ra gọi một cuộc điện thoại.

Lúc này trong đêm khuya, ánh sáng di động có thể thấy được đôi chút.

“Long Thiên Tiếu bây giờ là mấy giờ rồi anh còn gọi cho tôi, anh không bị bệnh đấy chứ?”

Sau một lát, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói gắt gỏng.

“Có bệnh, nhưng không phải tôi, anh hiện giờ đang ở đâu, tôi qua đó”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Con mẹ nó, ông đây ngủ rồi, đừng có làm phiền, bệnh tâm thần”.

Giọng nói ở đầu dây điện thoại bên kia vẫn như trước vô cùng gắt gỏng.

“Phát định vị cho tôi”.

Long Thiên Tiếu vẫn như cũ lạnh lùng thốt ra.

“Tôi nói lại lần nữa, cút, cút ngay đi, cút càng xa càng tốt”.

Điện thoại bên kia vẫn vô cùng nóng nảy, nói xong lời này thậm chí còn trực tiếp cúp máy, Long Thiên Tiếu nhìn nhìn lại gọi một cuộc điện thoại khác.

“Alo, anh cả, có chuyện gì vậy?”

Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói dễ nghe, là giọng nói của Lâm Hi. Đã muộn như này chỉ cần là điện thoại của anh cả gọi đến cô vẫn sẽ nhận.

“Bách Lý Vô Cầu đang ở đâu?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Cái này, tôi cũng không biết, xảy ra chuyện gì sao?”

Lâm Hi nghe vậy, đầu tiên sửng sốt một chút sau đó nói.

“Tra đi, bây giờ, ngay lập tức, sau khi tra được thì phát định vị cho tôi”.

Long Thiên Tiếu vô cùng dứt khoát nói.

“Được, bây giờ tôi sẽ cho người tra, anh cả đợi tầm hai phút”.

Lâm Hi cũng dõng dạc đáp, chỉ cần ở trên đất thành phố Lâm Giang hay là muốn biết thân phận của một người, chỉ cần muốn tìm người như vậy kỳ thật cũng không quá khó.

Long Thiên Tiếu cầm lấy ô, che mưa cho Lục Thanh Dao, đứng trong mưa đợi.

Thời gian ước chừng qua hơn một phút đồng hồ, định vị của Long Thiên Tiếu đột nhiên có thông báo gửi đến, là Lâm Hi gửi đến, thông báo gửi đến là một vị trí.

“Sau núi Vân Lan, cách nơi này không quá xa, đi nửa tiếng có thể tới nơi”.

Long Thiên Tiếu nhìn thấy vị trí kia, thì thào tự nói, đằng sau núi Vân Lan còn chưa được khai thông hoàn toàn, là một rừng cây trúc tím, phong cảnh không khí vô cùng tốt, Bách Lý Vô Cầu ở chỗ đó cũng là điều hiển nhiên.

Bách Lý Vô Cầu này mỗi ngày đều nghĩ mình là cao nhân gì đó muốn lánh đời, chuyên tìm đến những chỗ không ai ở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK