Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Haha, tôi đương nhiên muốn, nhưng cũng cần có sự đồng ý của anh Long mới được”.  
 
Đầu bếp trưởng mập mạp nghe thấy vậy, gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười nói. Mọi người nghe thấy thế lại cười vang một trận.  
 
“Được rồi, anh xuống đi!”  
 
Tần Viễn Lâm nghe vậy cũng nói, người đầu bếp kia hơi cúi đầu sau đó đi xuống.  
 
“Em và Vận Nhi tiếp đón khách khứa nhé, anh ra ngoài hóng gió một lát”.  
 
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm.  
 
“Vâng, anh đi đi!”  
 
Cố Tuyết Cầm nghe được cũng đáp lại. Long Thiên Tiếu gật gật đầu, sau đó đi ra bên ngoài.  
 
Bên ngoài phòng hòa nhạc không trung là một khu vực rộng lớn vắng vẻ, tiết trời cuối thu, buổi tối gió thổi mát rượi, gió thổi vào mặt Long Thiên Tiếu có cảm giác lành lạnh.  
 
Buổi tối hôm nay cũng khá ổn, nhiệt độ không quá thấp.  
 
Đỉnh tháp Lâm Giang là nơi cao nhất thành phố Lâm Giang. Từ nơi này có thể quan sát toàn bộ thành phố, thành phố Lâm Giang về đêm được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, vô cùng phồn hoa.  
 
“Tay nghề của cậu rất khá, nấu đồ ăn cũng rất ngon”.  
 
Lúc này, một giọng nói truyền đến, một người đàn ông có thân hình cao lớn đi tới, trên người anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi hơi cũ, nhìn điệu bộ toàn thân trông khá bình thường.  
 
Người tới không phải Châu Vấn thì còn có thể là ai?  
 
“Anh Châu hôm nay tới đây không phải chỉ để tham gia tiệc sinh nhật của vợ tôi chứ, hoặc là nói đến để ăn chực đi?”  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ cười cười nói. Châu Vấn nhìn qua cũng phải ba mươi tư ba mươi năm tuổi, anh gọi một tiếng anh Châu cũng là phải phép.  
 
“Cậu hút thuốc không?”  
 
Châu Vấn sờ sờ trong túi áo rồi lấy ra điếu thuốc, đưa đến trước mặt Long Thiên Tiếu rồi hỏi.  
 
“Trước kia tôi hút, còn giờ thì không”.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười cười nói.  
 
“Sao không hút nữa? Vợ không cho hút à?”  
 
Châu Vấn có chút tò mò hỏi.  
 
“Ừm”, Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.  
 
“Cũng phải, vợ tôi ngày trước cũng không cho tôi hút, nói là không tốt cho sức khỏe, cũng không muốn để con trai hít phải khói thuốc”.  
 
Sau khi Châu Vấn lấy ra một điếu thuốc rồi lại thu về, tự mình châm lửa hút thuốc, thở nhẹ một hơi và nói.  
 
“Sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy chị dâu và đứa nhỏ vậy?”  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy liền hỏi.  
 
“Đều không còn rồi, sông có lúc trong lúc đục, người có lúc nhục lúc vinh”.  
 
Châu Vấn nghe vậy, lại hít một hơi, có phần bất đắc dĩ nói.  
 
“Đáng tiếc”.  
 
Long Thiên Tiếu nói ra hai chữ này, anh cũng không ngờ mình và Châu Vấn lại có những trải nghiệm tương đồng như vậy. Chỉ là bản thân anh may mắn hơn Châu Vấn rất nhiều.  
 
Ít nhất, anh còn có một người phụ nữ ở bên cạnh, người phụ nữ này là chỗ dựa để anh có thể tiếp tục sống tiếp mấy năm nay, nếu không phải có người phụ nữ đó thì quỹ đạo cuộc đời anh có lẽ đã không như bây giờ.  
 
“Phải thật đáng tiếc”.  
 
Châu Vấn thở dài một hơi.  
 
“Cho tôi một điếu! Đêm nay phá lệ, tôi hút một điếu”.  
 
Long Thiên Tiếu lại nói, dưới lời mời ân cần của Châu Vấn, Long Thiên Tiếu cũng không cự tuyệt nữa, rút một điếu đặt lên miệng.  
 
“Cái này thì đúng rồi, có một câu nói rất hay, đàn ông không hút thuốc, không rượu chè, không cờ bạc, không tán gái thì còn sống vì cái gì nữa?”  
 
Châu Vấn thấy thế, châm thuốc cho Long Thiên Tiếu, ngoài miệng lại nói.   
 
“Vì con cái, vì gia đình, vì bố mẹ, vì những người đáng để mình trả giá”.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy nói với ngữ khí thản nhiên.  
 
“Suy cho cùng tôi vẫn không đạt được cảnh giới tư tưởng giống như cậu”.  
 
Châu Vấn nghe vậy, cũng nói.  
 
“Anh nói như vậy bởi vì anh không có, anh chẳng có thứ gì cả, anh chỉ có một mình thôi”.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy lại cười cười nói.  
 
“Cậu nói vậy vô vị thật đấy, tôi phải ghen tị rồi! Nói thật, nếu con tôi còn sống thì đoán chừng giờ nó cũng học cấp ba rồi, có thể đã cao hơn tôi, trẻ con bây giờ đều lớn rất nhanh, mười tuổi đã cao đến một mét tám mét chín rồi”.  
 
Châu Vấn nghe vậy, cười cười, chỉ là nụ cười có chút ảm đạm.  
 
“Tôi đã sớm biết anh không phải người bình thường, ít nhất sẽ không phải người tầm thường trong xã hội rồi”.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên nói.  
 
“Tôi cũng biết cậu không phải người bình thường, nhưng chúng ta đại khái đều có một kỳ vọng giống nhau”.  
 
Châu Vấn hít một hơi, sau đó thản nhiên nói.  
 
“Kỳ vọng gì?”  
 
Long Thiên Tiếu hỏi.  
 
“Làm một người bình thường”.  
 
Châu Vấn đáp.  
 
“Làm một người bình thường có thể có được những thứ người bình thường có, không cần đầu rơi máu chảy, cũng không gây nguy hiểm cho người nhà”.  
 
Thấy Long Thiên Tiếu trầm mặc, Châu Vấn lại nói.  
 
“Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ báo thù”.  
 
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, trong ánh mắt Long Thiên Tiếu hiện lên một tia lạnh, ngữ khí lạnh như băng nói.  
 
“Không báo thù được, nếu báo thù được thì đã sao, người cũng không thể sống lại, oan oan tương báo đến khi nào?”  
 
Châu Vấn hít một hơi, lắc đầu rồi nói.  
 
“Nhưng nếu không báo thù thì làm sao có thể khiến người đã khuất nhắm mắt, làm sao có thể khiến mình yên lòng được”.   
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy khóe miệng cong lên nở cụ cười nhạt, lãnh đạm nói.  
 
“Mọi người đều ích kỷ như vậy, như cậu vì muốn được yên lòng mà đi báo thù”.  
 
Châu Vấn nhìn về phía Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.  
 
“Anh nói không sai, tôi phải tìm kiếm sự yên bình trong lòng nên tôi phải ích kỷ mà sống tiếp. Bởi vì trên thế gian này còn có rất nhiều người đáng để tôi quan tâm, con gái tôi, còn cả người tôi yêu”.  
 
Long Thiên Tiếu gật gật đầu sau đó nói, anh nhìn về phía xa, tùy ý để gió đêm lạnh thổi vào mặt mình.  
 
“Có lẽ cậu đúng. Trước kia tôi muốn báo thù, thậm chí hiện tại tôi cũng muốn”.  
 
Châu Vấn nghe vậy lại nói.  
 
“Đã vậy, vì sao không báo thù”.  
 
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Châu Vấn rồi hỏi.  
 
Châu Vấn nghe vậy không nói gì, chỉ tự cởi nút cúc áo sơ mi của mình ra, dưới lớp áo sơ mi, trước ngực anh ấy có một vết sẹo dài trông rất dữ tợn, nếu là người bình thường nhìn thấy sẽ cảm giác vô cùng sợ hãi, thậm chí là sợ đến mức mất ngủ.  
 
“Bởi không báo thù được, có lòng nhưng bất lực, tôi có thể sống đã là may mắn rồi”.  
 
Châu Vấn cười khổ nói. Long Thiên Tiếu nhìn vết sẹo trên ngực Châu Vấn, mày cũng khẽ nhíu lại.  
 
“Đêm nay vì sao anh tới đây?”  
 
Sau khi Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua, liền dời tầm mắt nhìn về phía xa rồi hỏi.  
 
“Giao tình của cậu và Lôi Hổ, Phương Thắng Thiên cũng nói với tôi rồi. Lần này đến đây là hi vọng cậu bỏ qua cho em trai hắn và trưởng lão, thủ hạ của hắn ta”.  
 
Châu Vấn thở dài một hơi, rồi nói với ngữ khí thản nhiên.  
 
“Anh đại diện cho lợi ích của Bắc Thành?”  
 
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Châu Vấn rồi hỏi.  
 
“Không tôi chỉ đại diện cho lợi ích của chính mình, không liên quan gì đến lợi ích của Bắc Thành”.  
 
Châu Vấn nghe vậy, quả quyết nói.  
 
“Anh xem, anh cũng là một người ích kỷ”.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng cười cười nói.  
 
“Cứ cho rằng tôi cũng là một người ích kỷ đi!”  
 
Châu Vấn hít vào một hơi rồi nói.  
 
“Nếu anh đã yêu cầu tôi thả Phương Cận và trưởng lão Bắc Thành, hẳn là có lý do. Ví dụ như, anh có quan hệ gì với Bắc Thành, anh có quan hệ gì với Phương Thắng Thiên, anh và Phương Thắng Thiên có giao tình gì, hoặc là nói anh nhận của Bắc Thành bao nhiêu tiền?”  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, lại nói ra lời sắc bén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK