“Cậu chọn cho anh Long căn có vị trí, hệ thống chiếu sáng và thông gió tốt nhất rồi chúng ta cùng vào xem”, Tần Viễn Lâm nói với Triệu Đại Phú.
“Vâng ạ, anh Long, chủ tịch Tần, mời đi bên này”.
Triệu Đại Phú giơ tay làm động tác mời với mọi người, bản thân thì đi phía trước. Trong lòng anh ta vô cùng hiểu rõ, mọi người có mặt ở đây đều là anh lớn, chỉ có mình anh ta là em út.
Bọn họ bước vào một căn biệt thự quay lưng về hướng Bắc, mặt tiền hướng về phía Nam. Khoảnh khắc cửa được mở ra, Cố Tuyết Cầm đã bị choáng ngợp bởi sự trang trí xa hoa bên trong.
Biệt thự của nhà họ Cố ở trên sườn núi, nhưng so với biệt thự trước mặt thì biệt thự của nhà họ Cố tất nhiên là không thể so sánh được, không nói đến trang trí, riêng bố cục, thiết kế và phong cách đã biến biệt thự lưng chừng núi thành gạch vụn trong phút chốc.
Quả nhiên, đáng đồng tiền bát gạo.
“Đây là căn biệt thự quay lưng về hướng Bắc, mặt tiền hướng về phía Nam, thời gian đón ánh sáng vào ban ngày dài, cho dù là vào giữa mùa đông thì ánh sáng vẫn có thể chiếu thẳng vào sâu trong căn biệt thự, đối với khí hậu miền Nam nước ta thì lợi thế của căn biệt thự nằm ở chỗ nó có hệ thống thông gió đặc biệt tốt”.
Triệu Đại Phú nói, ngoài việc giới thiệu một số vấn đề cơ bản, anh ta còn giới thiệu rất nhiều chi tiết, nhưng Long Thiên Tiếu không nghe kỹ, còn Cố Tuyết Cầm thì lại chăm chú lắng nghe.
Dù sao thì cô cũng chưa bao giờ được ở căn nhà to thế này.
Tuy rằng lúc ông nội cô còn sống, cô rất được yêu thương nhưng ông nội là người tiết kiệm, trong phương diện ăn ở không yêu cầu những chỗ đắt đỏ, xa hoa.
“Thấy căn biệt thự này như thế nào?”, Long Thiên Tiếu nhìn sơ qua rồi hỏi Cố Tuyết Cầm.
“Tôi cảm thấy rất tốt”.
Cố Tuyết Cầm quan sát và nói. Cô đã chăm chú nghe lời giới thiệu về căn biệt thự.
“Hay là đi xem thêm căn khác nữa? Có sự so sánh thì sẽ tốt hơn”, Tần Viễn Lâm đề nghị.
“Cũng được”.
Cố Tuyết Cầm đáp, năm người nói như thế rồi lại đi xem thêm vài căn biệt thự tương tự.
Bố cục chung của các căn biệt thự này đều giống nhau, chỉ khác vị trí. Về hướng của ngôi nhà, đương nhiên quay lưng về hướng Bắc, mặt tiền hướng về phía Nam là tốt nhất, đây là kiến thức cơ bản.
“Anh Long, cô Cố, nhà cũng xem nhiều rồi, không biết trong lòng hai vị đã có quyết định chưa?”, Triệu Đại Phú hỏi.
“Nếu như vẫn chưa quyết định thì nhà họ Tần cũng có những căn nhà ở chỗ khác với đẳng cấp tương tự, nếu cậu muốn xem thử thì bây giờ có thể đi xem”.
Tần Viễn Lâm nói, sản nghiệp của nhà họ Tần ở thành phố Lâm Giang rất lớn, bất động sản càng không thiếu, hơn nữa bất động sản mà nhà họ Tần bán đều là bất động sản cao cấp.
“Không cần đi xem chỗ khác, căn nhà mà tôi lựa chọn chắc chắn là ở đây”.
Long Thiên Tiếu nhìn Cố Tuyết Cầm và nói.
Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu nhìn nhau liền hiểu Long Thiên Tiếu muốn nói gì. Long Thiên Tiếu để cô quyết định làm cho cô có cảm giác mình là nữ chủ nhân của căn nhà.
“Tôi nghĩ hay là đi vào bên trong một căn xem đi, tôi thấy vị trí của căn đó rất tốt”.
Cố Tuyết Cầm đỏ mặt nhìn Long Thiên Tiếu và hỏi.
Cô không thể tưởng tượng được Long Thiên Tiếu lại có nhiều tiền như vậy, có thể mua được biệt thự.
Không nói đến có đủ khả năng mua được hay không nhưng Tần Viễn Lâm sẵn lòng tặng nó cho anh thì thật là tài tình.
Tiền của ai thì cũng không phải là lá rụng ngoài đường, mấy chục triệu thậm chí là mấy trăm triệu tệ ném qua cửa, ai cũng cảm thấy thật khó tưởng tượng.
Trước đây, cô còn không tin Long Thiên Tiếu thật sự có thể khiến cho Tần Viễn Lâm tặng nhà, nhưng đến giờ này thì cô cuối cùng cũng không thể không tin.
“Được, vậy căn này đi”.
Long Thiên Tiếu nói một cách thoải mái, biệt thự thì đủ không gian cho một nhà ba người, còn bố mẹ và em gái đến ở nữa, không gian hoàn toàn đủ.
“Vậy được, không biết mọi người muốn dùng cách thức giao dịch nào?”
Triệu Đại Phú ngập ngừng hỏi, từ lời nói của Tần Viễn Lâm thì anh ta đã biết Tần Viễn Lâm muốn tặng biệt thự cho Long Thiên Tiếu, hỏi như vậy là xuất phát từ sự chuyên nghiệp trong nghề.
“Căn biệt thự này là tôi tặng cho anh Long, không thu một đồng tiền nào”, Tần Viễn Lâm nói rất quả quyết.
“Chủ tịch Tần, thực ra tôi có tiền”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy thì chỉ cười khổ, trước đây anh không có tiền, thật sự mong Tần Viễn Lâm có thể cho mình một căn nhà để ở, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ anh thật sự có tiền rồi.
Nhiều năm qua, anh chưa bao giờ thấy mình có nhiều tiền như vậy.
“Cậu có tiền là việc của cậu, tôi tặng biệt thự là việc của tôi. Tần Viễn Lâm tôi mà lấy số tiền này thì sao tôi có thể sống yên ổn trên đời này chứ”.
Vẻ mặt của Tần Viễn Lâm lãnh đạm, nói một cách quả quyết.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, khoa trương đến thế sao, lý do gì khiến người giàu nhất thành phố Lâm Giang lại quyết tâm như vậy.
Triệu Đại Phú cũng vô cùng kinh ngạc, lại còn cố tặng cho bằng được, tại sao căn nhà tốt như vậy lại không tặng cho anh ta, nếu như ông tặng cho tôi thì tôi sẽ nhận mà không do dự tý nào, Triệu Đại Phú không biết xấu hổ mà nghĩ như vậy.
“Thật sự phải như vậy sao?”, Long Thiên Tiếu cười khổ nói.
“Căn biệt thự này chưa đến một trăm triệu tệ đâu ông chú à, chút tiền này có đáng là gì, bố cháu muốn tặng cho chú thì chú cứ nhận đi, nếu chú không nhận thì tối nay ông ấy sẽ ngủ không yên giấc”.
Tần Tiểu Manh ở bên cạnh cũng nói giúp cho Tần Viễn Lâm, gia sản nhà họ Tần bao la bát ngát, một căn biệt thự có đáng là gì.
“Nhất định phải thế, cậu đừng từ chối nữa”.
Tần Viễn Lâm vô cùng kiên quyết nói. Long Thiên Tiếu bất lực, nhìn Cố Tuyết Cầm, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều có thể nhìn ra ý tứ trong mắt đối phương.
“Vậy được, vậy thì phải cảm ơn chủ tịch Tần rồi”.
Long Thiên Tiếu thở dài một hơi và nói. Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, anh biết đây sẽ là ân tình mà anh nợ Tần Viễn Lâm, mà đã nợ ân tình thì đều phải trả, mà ân tình là thứ khó đền đáp nhất.
Đây chính là lý do tại sao Long Thiên Tiếu kiên quyết muốn trả tiền.
“Thế là phải rồi! Còn khách sáo với tôi làm gì, một hai căn biệt thự sao có thể so sánh với ân tình của anh Long đối với nhà họ Tần tôi. Nếu như sau này có chỗ nào cần đến chúng tôi thì mong cậu đừng câu nệ”, thấy Long Thiên Tiếu đồng ý, Tần Viễn Lâm rất vui mừng.
“Vẫn là câu hỏi lúc nãy, lựa chọn cách thức giao dịch nào?”, Triệu Đại Phú hỏi.
“Đây là tôi tặng cho cậu ấy”, Tần Viễn Lâm nói to.
“Nhưng mà vẫn phải chọn cách thức giao dịch, là cho tặng hay là sang tên?”, Triệu Đại Phú nghe thấy vậy thì đành hỏi tiếp.
“Hai cách này thì có gì khác nhau?”
Cố Tuyết Cầm hỏi, cô không rành về bất động sản nhưng cũng có chút hiểu biết. Cho tặng hay sang tên thì đều phải đóng rất nhiều tiền thuế. Căn biệt thự có giá gần một trăm triệu tệ, cho dù thuế suất thấp thì e rằng tổng số tiền thuế phải nộp có thể mua được một căn hộ bình thường.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK