“Nếu Cố Tuyết Cầm lấy 70% lợi nhuận, sau khi Cố Tuyết Cầm chiếm được 70% lợi nhuận kia thì dự án này vẫn như cũ có thể mang lại thu nhập hàng năm cho nhà họ Cố chúng ta, tăng hơn 40%, như vậy tỉ trọng tăng lên, cho dù không thể lập tức nhảy vọt thành gia tộc đứng thứ nhất ở thành phố Lâm Giang, cũng có thể khiến chúng ta trở thành gia tộc đứng thứ hai ở thành phố Lâm Giang. Thuận theo thời gian, gia tộc chúng ta vẫn có hi vọng đứng đầu thành phố Lâm Giang”.
Lúc này giọng điệu của bà cụ Cố lạnh như băng nói, trước khi tiến hành đánh giá số liệu liên quan, bà ta đã đánh giá thấp lợi nhuận mà dự án này có thể đem lại, cho dù Cố Tuyết Cầm chiếm 75% thì vẫn như trước còn rất nhiều.
Điều khiến bà ta khó chịu chính là Cố Tuyết Cầm vậy mà có thể lấy nhiều như vậy, một mình nó có thể chiếm nhiều đến thế, nó chỉ là đứa con gái bị nhà họ Cố này bỏ rơi, dựa vào cái gì mà lấy nhiều như vậy.
Không chỉ có bà ta, đoán chừng bất kì ai trong nhà họ Cố cũng đều cảm thấy khó chịu.
“Ý của bà nội là đồng ý yêu cầu của Cố Tuyết Cầm sao?”
“Cái này cũng quá đáng quá rồi”.
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu để Cố Tuyết Cầm nắm được dự án này thì chúng ta về sau sẽ càng thêm khổ sở thôi”.
Mọi người đều có chút hoảng, số liệu là số liệu, đánh giá là đánh giá, nhưng nếu số tiền họ nhận được không nhiều như trước thì hết thảy đều vô nghĩa. Cái họ quan tâm là tiền về đến tay được bao nhiêu, còn về phần lợi ích của gia tộc được bao nhiêu không phải điều họ quan tâm.
“Nhưng mà, nếu dự án này không thể duy trì thì lợi nhuận của cả gia tộc chúng ta sẽ giảm 80%”.
Lúc này, bà cụ Cố lại chuyển chủ đề, rồi nói.
“Giảm đi 80% sao? Tại sao vậy ạ?”
Mọi người đều nghi hoặc, trong lúc nhất thời không thể tưởng tượng được.
“Trong đầu các người đều là cỏ dại sao? Hôm nay Long Thiên Tiếu nói thế nào, những lời Triệu Đại Phú nói, mấy người có để vào đầu không?”
Bà cụ Cố thiếu chút bị chọc cho tức chết, chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, vì sao vẫn còn phải hỏi lại, đám người này thật sự là một lũ ngốc sao? Chẳng trách không đấu lại Cố Tuyết Cầm.
“Chuyện của chúng ta, nhà họ Tần cũng đã nhúng tay vào, điều này không nói đến quá đáng thế nào. Nhưng Cố Tuyết Cầm kia, dựa vào cái gì có thể khiến nhà họ Tần ra tay vậy?”
Lúc này, có người thấy vô cùng khó hiểu nói.
“Hừ, nó có thể lấy được hợp đồng với nhà họ Tần, điều này nói rõ nó không hề đơn giản, nó có thể khiến nhà họ Tần ra tay giúp điều này thì có gì kì lạ chứ?”
Bà cụ Cố nghe vậy, chỉ cười lạnh nói.
“Nếu đã như vậy, thì chúng ta không có lựa chọn nào khác sao?”
Có người vô cùng lo lắng nói, đây là phải tận mắt nhìn Cố Tuyết Cầm chiếm lấy phần hơn, điều này thật quá đáng mà, ai mà chịu nổi chứ? Ai chẳng muốn lấy phần hơn, nhưng chẳng ai nghĩ đến người chiếm được đa số lại là Cố Tuyết Cầm.
Nghĩ đến Cố Tuyết Cầm lấy được phần hơn, bọn họ đều cay cú. Một người bị đuổi ra khỏi gia tộc, một đứa tiện nữ dựa vào đâu mà lấy được phần lớn chứ, cô ta còn lấy được nhiều hơn cả gia tộc này cộng lại, nghĩ đến đây thôi, bọn họ đều cảm giác khó chịu hơn là có người trong nhà chết.
“Các người có ai có thể hợp tác được với nhà họ Tần không, chúng ta vẫn còn lựa chọn khác, vấn đề là các người ai có bản lĩnh đấy?”
Bà cụ Cố nói, mọi người nghe thấy vậy trong chớp mắt đều rơi vào trầm mặc, sự im lặng chết người.
“Không có, vậy chỉ có thể đồng ý. Nếu không, nhà họ Cố sẽ không phải nhà họ Cố như trước nữa rồi. Chỉ có đồng ý mới có lợi vô hại, mấy người cảm thấy không ổn là bởi vì tâm lý bất bình, đừng để tình cảm riêng ảnh hưởng đến phán đoán của mấy người”.
Bà cụ Cố nhìn thoáng qua mọi người, ngữ khí lạnh như băng thốt ra.
“Đồng ý cũng được, nhưng bà nội chẳng lẽ thật sự để nó nắm giữ quyền kiểm soát gia tộc sao?”
Lúc này, Cố Hiểu Huy vô cùng không phục nói, anh ta tranh đấu với Cố Tuyết Cầm nhiều năm như vậy không thể tưởng tượng được hiện tại lại trơ mắt nhìn Cố Tuyết Cầm lấy đi nhiều lợi nhuận đến thế.
Nếu nói khó chịu, thì người khó chịu nhất chính là anh ta.
“Đúng vậy, đúng vậy, bà nội mới là chủ nhà họ Cố được chúng ta thừa nhận, không phải Cố Tuyết Cầm kia”.
“Phải, Cố Tuyết Cầm không xứng”.
“Phải đó, một đứa con gái hai sáu, hai bảy tuổi vậy mà muốn làm chủ nhà họ Cố. Trước kia là ông nội làm chủ, hiện tại không phải, hiện tại là bà nội làm chủ, do bà nội định đoạt”.
“Bà nội, tuyệt đối không thể nhân nhượng cho đứa con gái đê tiện kia được”.
Khi Cố Hiểu Huy nói ra lời này, mọi người lại tiếp tục anh một câu, tôi một câu, bộ dạng có chút hoang mang.
“Đương nhiên không thể như vậy được, nhưng sự tình sau đó, sau này hãy bàn tiếp! Trước mắt vượt qua cửa ải khó khăn này rồi hãy nói”.
Bà cụ Cố nghe thấy vậy, nhìn về phía mọi người có chút rã rời nói.
“Hiểu Huy việc này cháu và Cố Tuyết Cầm bàn bạc lại một chút, nói chúng ta đều chấp nhận yêu cầu nó đưa ra”.
Bà cụ Cố nhìn về phía Cố Hiểu Huy lại thản nhiên nói.
“Cháu biết rồi, bà nội”.
Cố Hiểu Huy nghe vậy, khẽ cắn môi, vô cùng không phục nói, bà cụ Cố nghe vậy, gật gật đầu, sau đó được người đỡ đi ra phía sau nghỉ ngơi.
Người nhà họ Cố thấy tình hình này, lòng ít nhiều cũng tràn đầy căm phẫn nhưng cũng không có tác dụng gì, hiện tại có cách nào đâu, Cố Tuyết Cầm tiện nữ kia cũng không biết dùng cách gì liên hệ được với nhà họ Tần, nếu không bọn họ cũng không bị động như vậy.
Long Thiên Tiếu dẫn theo Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch, lái xe đến trước tiểu viện, bởi vì khuôn viên nơi này ở vị trí hẻo lánh nên muốn đến đây ít nhiều phải đi đường tắt, nếu không cũng chỉ có thể đi đường núi Nệ Nính.
Đường núi Nệ Nính, không chắc có thể đi xe được.
Cho nên, khi Long Thiên Tiếu đến trước tiểu viện, đã là chuyện của một tiếng sau đó.
Long Thiên Tiếu dừng xe, Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch mới bước xuống.
“Đi thôi, vào trong xem thử”.
Long Thiên Tiếu nhìn Cố Tuyết Cầm nói. Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng gật gật đầu, có điều cô vừa bước vào cửa, đột nhiên thấy cửa đã mục nát rồi, trên cửa còn có dấu chân, nhìn thì giống như bị đá hỏng.
Rõ nhất là tấm biển hiệu bị vỡ, trên đó còn có dấu chân rất rõ, tấm biển hiệu bị vỡ làm đôi, còn có thể nhìn ra mấy chữ “Vô Cầu Trai giới”.
Nhìn thấy mấy chữ này, Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc, mấy chữ này có chút quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi nhưng cô lại không nhớ ra được.
“Mấy chữ này rất quen, trông cũng khá đẹp, là của nhà thư pháp nào vậy?”
Cố Tuyết Cầm nhìn chữ, có chút đăm chiêu nói.
“Là chữ của Vương Thạch Chi, Bách Lý Vô Cầu dùng đủ mọi cách, từ uy hiếp đến van cầu người ta, người ta mới đồng ý cho anh ta mấy chữ này. Mấy chữ này đi đâu anh ta cũng mang theo, xem như bảo bối”.
Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói.
“Vậy mà lại là chữ của nhà thư pháp Vương Thạch Chi sao, hẳn là rất đáng giá rồi? Nhưng mà, vì sao lại vỡ làm đôi, rốt cuộc là ai thất đức như vậy, lại làm vỡ tấm biển hiệu quý giá như thế, còn giẫm chân lên chữ của Vương Thạch Chi nữa?”
Cố Tuyết Cầm nhìn tấm biển hiệu trên mặt đất, vô cùng tiếc nuối nói, Vương Thạch Chi được xem như Thái Sơn Bắc Đẩu nổi tiếng trong giới thư pháp ở Đại Hạ, chữ của ông ta ngàn vàng cũng khó có được.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK