“Tôi nói này, sao con người anh lại xấu xa đến vậy?”
Cố Tuyết Cầm trợn mắt liếc nhìn Long Thiên Tiếu, véo cánh tay anh một cái, tức giận nói.
“Cô quên rằng trước kia bà ta đối xử với cô thế nào à? Không phải là tôi thấy không đáng thay cô sao. Gieo nhân nào gặt quả nấy, nhân quả tuần hoàn, đây là chuyện bà ta đáng phải nhận. Nếu như có một ngày bà ta đắc thế, bà ta vẫn sẽ ra tay với cô như trước, nếu như không phải còn có điều kiêng kị, thì tôi đã để cho bà ta mãi mãi không có cơ hội chuyển mình rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười.
Cố Tuyết Cầm thấy vậy lại trầm mặc một chút, trong lòng rất đồng ý với lời nói của Long Thiên Tiếu. Đối với người bà nội này, ngoại trừ quan hệ trên danh nghĩa thì cô đã chẳng còn chút tình cảm nào.
Một ngày trôi qua rất nhanh, hai giờ chiều ngày hôm sau, Long Thiên Tiếu đưa Cố Tuyết Cầm đến trước biệt thự nhà họ Cố.
Vốn dĩ Long Thiên Tiếu định hẹn lúc ba giờ, nhưng bà cụ Cố lại chủ động yêu cầu mở cuộc họp vào lúc hai giờ.
Long Thiên Tiếu dừng xe lại, quản gia nhà họ Cố đích thân đến mở cửa xe.
“Cô chủ, cậu Long, mời vào trong”.
Quản gia làm động tác mời vào, nói với giọng điệu cực kỳ cung kính.
Bây giờ Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đã không giống ngày trước nữa. Trước đó còn là tên vô dụng và đứa cháu bị bỏ rơi của gia tộc, bây giờ đã trở thành người mà động đến có thể bỏng tay, thân làm quản gia nhà họ Cố, ông ta cũng phải kiêng kị ba phần.
Hơn nữa, theo ông ta thấy, nếu tình thế cứ tiếp tục phát triển như này, rất có thể Cố Tuyết Cầm sẽ trực tiếp trở thành người nắm quyền cả nhà họ Cố.
Lúc này, trong phòng họp của biệt thự nhà họ Cố, mọi người đã ngồi đầy phòng, ở trên ghế chủ tọa vẫn là một bà lão.
“Bà chủ, cô chủ và chồng cô ấy đã đến rồi”.
Sau khi quản gia đi vào liền nói với bà cụ Cố ngồi trên ghế thượng tọa, sau khi nói xong ông ta liền quay về bên cạnh bà cụ Cố.
“Bà nội”.
Cố Tuyết Cầm nhìn thấy Nam Cung Vân liền chào hỏi. Long Thiên Tiếu lại lạnh nhạt không nói gì. Mặc dù bà lão này cũng coi như bà nội trên danh nghĩa của anh, nhưng từ trước tới nay anh chưa từng gọi bà ta là bà nội. Bởi vì bà ta không có tư cách, không xứng!
“Không cần!”
Nam Cung Vân nhìn Cố Tuyết Cầm một cái, sau đó lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đi vào, mọi người đều nhỏ giọng bàn tán nhưng không ai dám nói to.
Cố Tuyết Cầm ngồi xuống, Long Thiên Tiếu cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Gần đây tình hình kinh doanh ra sao?”
Trước tiên Nam Cung Vân hỏi.
“Dựa theo hiệp định, gia tộc nắm giữu hai mươi bảy phần trăm lợi nhuận của dự án. Mà giá trị của cả dự án, chiếm bảy mươi phần trăm tổng hoạt động kinh doanh của gia tộc. Theo thống kê sơ bộ, đến cuối năm nay, dự án này sẽ giúp cho lợi nhuận tổng thể của gia tộc tăng thêm hai mươi phần trăm”.
Cố Tuyết Cầm cũng không nói cụ thể mà chỉ nói đại khái, quá trình gì gì đó thật ra cũng không quan trọng, thứ bọn họ muốn cũng chỉ là kết quả mà thôi, trong lòng Cố Tuyết Cầm đã cực kỳ rõ ràng.
“Woa, chiếm bảy mươi phần trăm hoạt động kinh doanh, mà lại có thể làm tăng đến hai mươi phần trăm tổng lợi nhuận của cả gia tộc, lợi nhuận của dự án này sao khủng vậy?”
“Hơn nữa, gia tộc chỉ nắm giữ hai mươi bảy phần trăm lợi nhuận của dự án thôi, nếu như nắm giữ toàn bộ lợi nhuận thì”.
“Nếu ban đầu đừng có làm nhiều việc mờ ám như vậy thì không phải toàn bộ lợi nhuận đều thuộc về gia tộc rồi hay sao, ha ha”.
“Ha ha, có vài người ích kỷ thế đấy, muốn nắm cả dự án trong tay, gây tổn thất cho gia tộc đấy mà”.
Nghe thấy lời của Cố Tuyết Cầm, hướng suy nghĩ của những người có mặt ở đó đã bắt đầu thay đổi. Mặc dù mọi người không nói nhưng năng lực của Cố Tuyết Cầm rõ như ban ngày. Chỉ dựa vào bảy mươi phần trăm lợi nhuận đã làm tăng tổng lợi nhuận kinh doanh lên đến hai mươi phần trăm, thật sự rất có tài.
Bà cụ nghe thấy vậy cũng hơi gật đầu, mặc dù chuyện lợi nhuận của gia tộc tăng lên là chuyện đáng mừng, nhưng bà ta vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, trong lòng không thoải mái.
Sự thật chứng minh, số liệu chứng minh, Cố Tuyết Cầm quả thật ưu tú hơn Cố Hiểu Huy rất nhiều.
Sự thật không biết nói dối, số liệu cũng không biết nói dối.
Nghe thấy những lời bàn tán kia, sắc mặt của Cố Vân Đông và Lưu Thị đều cực kỳ khó coi. Cố Hiểu Huy là con trai bọn họ, những người này nói như thế, ở một mức độ nào đó đã nói rõ con trai họ đã dần mất đi lòng tin của mọi người rồi.
“Cháu làm tốt lắm”.
Bà cụ Cố nghe thấy vậy, bà ta không thể không nói lời này.
“Cảm ơn bà nội”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy chỉ thản nhiên đáp.
Nếu như là cô trước đây, nghe thấy những lời như vậy cô sẽ vui mừng được một lúc. Nhưng bây giờ trong lòng cô đã không có một chút dao động, thậm chí còn có chút buồn cười. Bà cụ nói những lời này rõ ràng rất không tình nguyện.
Thừa nhận cô ưu tú chính là tự vả vào mặt mình, chính là thừa nhận quyết định sai lầm nhất của bà ta trong những năm tháng làm bà chủ nhà họ Cố.
Trên đời này có ai tình nguyện bị vả vào mặt đâu?
“Tuy nhiên, chuyện nào ra chuyện đấy, cháu có biết hôm nay gọi cháu đến đây vì chuyện gì không?”
Bà cụ Cố nghe thấy vậy, ánh mắt lạnh lùng, nói.
“Cháu cũng biết đại khái”.
Cố Tuyết Cầm nghe hỏi vậy cũng không che dấu, chỉ thản nhiên nói.
“Cố Tuyết Cầm, con trai tôi Cố Hiểu Huy đã thành ra như thế rồi mà cô vẫn còn không buông tha cho nó?”
Lúc này, Lưu Thị cất tiếng nói.
“Trước khi nói chuyện bà đã tìm hiểu nguyên nhân sự việc chưa? Hôm nay, mấy người không tìm tôi, tôi cũng đến tìm mấy người”.
Sắc mặt Cố Tuyết Cầm lạnh lùng nói.
“Cô có ý gì?”
Người nói chuyện là Cố Vân Đông. Cũng vào lúc này, khóe miệng Long Thiên Tiếu nhếch lên nụ cười trào phúng, nghe thấy những lời này anh cũng không nhìn nổi nữa.
“Mấy người chính là loại người này. Xin lỗi tôi nói thẳng, Cố Hiểu Huy trở thành tên bù nhìn rơm vô dụng như vậy cũng có nguyên nhân trực tiếp từ sự thiên vị, tin tưởng mù quáng của mấy người đấy. Không hỏi đến nguyên nhân mà chỉ biết nhìn vào kết quả. Mấy người phải biết rằng nếu như là năm năm trước anh ta không chỉ mất hai cái chân đâu, mà cả cái mạng cũng không còn rồi”.
Vẻ mặt Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
“Long Thiên Tiếu, cậu nói vậy là có ý gì, lẽ nào cậu còn dám giết người à?”
Lưu Thị vừa nghe thấy những lời này bèn gào lên. Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ dùng ánh mắt sắc bén liếc bà ta một cái, Lưu Thị nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Long Thiên Tiếu liền theo bản năng lùi về phía sau một bước. Không biết vì sao, tên vô dụng này luôn khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ đáng sợ.
“Bà nói đúng lắm, tôi thật sự còn dám giết người đấy. Nếu như bị ép đến điên lên, tôi còn chính tay giết cho bà xem, bắt đầu từ con trai bà đi”.
Long Thiên Tiếu lạnh giọng nói.
“Mày!”
Lưu Thị nghe thấy thế nhất thời không dám nói tiếp nữa. Bây giờ Long Thiên Tiếu đã không còn là Long Thiên Tiếu trước kia nữa, bây giờ Long Thiên Tiếu điên rồi. Kẻ điên cái gì cũng dám làm, bà ta không dám đi chọc một tên điên dại.
“Nếu như các người đã nói đến ngọn nguồn chuyện này, vậy thì các người nói xem nguyên nhân là gì. Tôi nhất định sẽ xử lý công bằng mọi chuyện”.
Bà cụ Cố nghe thấy những lời này cũng lạnh lùng nói.
“Bà nội muốn hiểu rõ nguyên nhân của câu chuyện thì xem xong bản hợp đồng này chắc hẳn sẽ rõ thôi”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền lấy bản hợp đồng ra, cầm trên tay. Quản gia thấy thế cũng đi đến, nhận lấy văn bản trên tay Cố Tuyết Cầm đưa tới trước mặt bà cụ Cố.
Bà cụ Cố liền mở hợp đồng ra xem.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK