Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Được rồi, thử xem”.

Một lúc lâu sau, Long Thiên Tiếu mới dừng lại, nói với Cố Tuyết Cầm.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm cũng sáp lại, hai người đối mặt với nhau. Long Thiên Tiếu cẩn thận bôi chất lỏng kì quái đó lên mặt Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm chỉ cảm thấy mát rượi.

Ngoài ra, không có cảm giác đặc biệt khác.

“Thấy sao?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Em thấy mát mát”.

Cố Tuyết Cầm nói đúng sự thật, cô nghiêm túc nhìn Long Thiên Tiếu bôi thuốc giúp mình, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

Mấy phút sau, cuối cùng Long Thiên Tiếu cũng bôi xong.

“Khi hết cảm giác mát lạnh trên mặt, em có thể rửa sạch bằng nước”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Vâng”.

Cố Tuyết Cầm nói, mặc dù cô không biết hiệu quả như thế nào, nhưng cảm giác mát lạnh khiến cô khá dễ chịu.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Long Thiên Tiếu liền đi vào phòng tắm.

10 phút sau, Long Thiên Tiếu mới tắm xong bước ra ngoài.

“Thấy sao?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Không có cảm giác gì nữa. Cảm giác châm chích ban đầu cũng hết rồi”.

Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu.

“Đi rửa mặt đi, xem hiệu quả thế nào”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Ừm”.

Cố Tuyết Cầm đáp, nói xong, cô liền vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, rửa xong lại lấy khăn lau rồi bắt đầu soi gương.

Ở trong gương, một khuôn mặt trắng trẻo và hồng hào hiện ra.

“Thần kì quá, khỏi rồi”.

Thấy thế, Cố Tuyết Cầm vui vẻ nói, vừa nói cô vừa ôm chặt Long Thiên Tiếu ở bên cạnh, vô cùng kích động.

Thứ cô lo lắng nhất là khuôn mặt của mình, nếu phải cần một khoảng thời gian dài mới có thể khôi phục, sợ rằng khoảng thời gian này cô không có mặt mũi nào gặp người khác, chỉ là không ngờ rằng, Long Thiên Tiếu có thể giải quyết vấn đề khó khăn này nhanh như vậy.

Giờ phút này, cô cảm thấy Long Thiên Tiếu quả thực là một “cậu bé” kho báu, cô không biết trên người đàn ông này còn có bao nhiêu bảo bối thần bí mà cô chưa khám phá ra.

Mỗi lần như vậy đều có thể mang đến cho cô nhiều niềm vui bất ngờ.

“Được rồi, ngủ thôi, sáng mai còn phải đưa Tiểu Tịch đi học”.

Thấy Cố Tuyết Cầm đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi trước đó, Long Thiên Tiếu cũng thấy yên tâm hơn, anh nói với cô.

“Không được, để em ôm lúc nữa”.

Cố Tuyết Cầm có chút bướng bỉnh nói. Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu không có cách nào khác, anh chỉ có thể bế Cố Tuyết Cầm lên đi ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường.

“Ngủ đi!”

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, anh đắp chăn cho cô.

“Vâng”.

Cố Tuyết Cầm ngoan ngoãn đáp, sau đó cô liền nhắm mắt lại.

Long Thiên Tiếu lại qua một bên sấy tóc.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Long Thiên Tiếu tiện tay tắt đèn rồi lên giường.

Vừa mới nằm xuống, Cố Tuyết Cầm liền tiến sát vào.

“Chồng ơi”.

Trong bóng tối truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt. Cố Tuyết Cầm như một chú mèo con rúc vào ngực Long Thiên Tiếu, chỉ là anh đã sớm quen với những động tác như vậy.

“Hửm? Em gọi anh là gì?”

Nghe thấy lời nói của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu vẫn có chút kinh ngạc.

Kết hôn bao nhiêu năm, Cố Tuyết Cầm chưa bao giờ gọi anh một tiếng chồng.

“Chồng!”

Cố Tuyết Cầm có chút xấu hổ, cô nhỏ giọng gọi lại.

“Nói cái gì, nói to chút, anh không nghe thấy”.

Long Thiên Tiếu cố ý nói.

“Đồ vô lại, anh đang cố ý”.

Cố Tuyết Cầm khẽ mắng, nói xong, cô cắn vào vai Long Thiên Tiếu.

“Đau, nhả ra”.

Long Thiên Tiếu cạn lời nói.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm mới buông Long Thiên Tiếu ra.

“Được rồi, ngủ thôi”.

Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng nói, một tay anh để cho Cố Tuyết Cầm gối lên, một tay khác lại đang vuốt tóc cô, có chút cưng chiều.

“Chồng”.

Lại truyền đến giọng nói của Cố Tuyết Cầm.

“Ừm”.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Long Thiên Tiếu đáp.

“Sau này em sẽ không ra ngoài một mình nữa, đi đâu anh cũng đi cùng em nhé?”

Cố Tuyết Cầm nhỏ giọng nói.

“Được”.

Long Thiên Tiếu đáp, anh nhắm mắt lại, mệt mỏi muốn ngủ.

Chỉ là vào lúc này, anh cảm thấy một mảnh ấm áp chạm vào môi mình, giúp anh tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ.

Cố Tuyết Cầm hôn Long Thiên Tiếu, nhưng vì chưa có kinh nghiệm nên động tác của cô rất vụng về, thậm chí còn có chút khẩn trương hồi hộp.

Cảm nhận được động tác của Cố Tuyết Cầm, ngửi được mùi thơm mê người trên cơ thể cô, Long Thiên Tiếu cũng theo bản năng đáp lại. Đôi bàn tay to lớn ôm lấy cơ thể mềm mại của Cố Tuyết Cầm, thân thể hai người dính chặt vào nhau, cọ xát mạnh mẽ.

Cố Tuyết Cầm nhắm chặt mắt lại, cô cố gắng hết sức để giữ trạng thái thả lỏng, nhưng hơi thở của cô lại trở nên nặng nề hơn, cô cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên.

“Vợ”.

Long Thiên Tiếu dừng động tác, nhẹ giọng gọi.

“Ừm?”

Cố Tuyết Cầm ưm một tiếng, đáp.

“Có thể?”

Long Thiên Tiếu nói khẽ.

“Em không biết”.

Đối với câu hỏi như vậy, Cố Tuyết Cầm rất xấu hổ, cô yếu ớt nhu mì nói. Nhưng một lần nữa cô giữ chặt lấy môi Long Thiên Tiếu, dùng hành động thực tế cho anh một câu trả lời chắc chắn.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu dường như được khích lệ, bàn tay to lớn cởi bỏ quần áo trên người cô. Cảm nhận được thân hình quyến rũ gập ghềnh của Cố Tuyết Cầm, bản năng đè nén nhiều năm của anh giờ không thể kìm chế được nữa, anh ôm lấy Cố Tuyết Cầm, dường như muốn cô hòa vào cơ thể anh vậy.

Cùng với tiếng ngâm nga đầy đau đớn của Cố Tuyết Cầm, cả căn phòng tràn ngập bầu không khí ám muội lúc trầm lúc bổng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau trận dày vò tối hôm qua, Cố Tuyết Cầm cảm thấy thân thể mình sắp rã rời. Trời đã sáng, nhưng cô vẫn ngủ rất ngon.

Thấy Cố Tuyết Cầm ngủ say trong vòng tay mình, Long Thiên Tiếu có chút không đành lòng đánh thức cô, nhìn cô cuộn tròn như chú mèo con, trong lòng Long Thiên Tiếu chợt trào dâng cảm giác thương xót, anh đặt một nụ hôn thật sâu lên vầng trán trơn bóng của cô.

5 năm, anh không ngờ rằng cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này sẽ kết thúc bằng cách này.

Cố Tuyết Cầm ngủ say, khóe miệng cô vẫn mang theo đường cong ngọt ngào, dường như ngủ trong vòng tay Long Thiên Tiếu có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn không gì sánh nổi.

“Đồ khốn!”

Cố Tuyết Cầm nhắm mắt, rúc vào trong ngực Long Thiên Tiếu, khẽ mắng.

“Dậy thôi!”

Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm.

“Vậy anh nhắm mắt lại, không được nhìn lén”.

Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu, sau đó nói. Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng nhắm mắt lại. Chỉ cảm thấy Cố Tuyết Cầm làm gì đó trong chăn một lúc, sau đó liền xuống giường.

“Được rồi. Anh mở mắt ra đi”.

Cố Tuyết Cầm nói.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK