Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Cô ấy là vợ bố, cũng không phải là vợ con, dựa vào đâu con chiếm vợ bố?”  

             Long Thiên Tiếu cạn lời nói.  

             “Chị ấy là chị Tuyết Cầm của con, cũng không phải là chị Tuyết Cầm của bố. Tối nay con muốn ngủ với chị Tuyết Cầm, hừ!”  

             Long Tiểu Tịch hung hăng nói, nói xong, cô bé liền chui vào lòng Cố Tuyết Cầm.  

             “Tùy con, con ngủ chỗ con, bố ngủ chỗ bố”.  

             Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ nói, anh nằm lên giường chui vào chăn.  

             “Bố không được ngủ ở đây, bố sang phòng con ngủ đi’.  

             Long Tiểu Tịch đẩy vai Long Thiên Tiếu, không vui nói.  

             “Thôi được rồi, sao em luôn bắt nạt bố em thế?”  

             Thấy vậy, Cố Tuyết Cầm gõ gõ vào đầu Long Tiểu Tịch.  

             “Ai kêu bố em dễ bắt nạt nhất chứ?”  

             Long Tiểu Tịch thở phì phò nói. Nghe được lời này, Long Thiên Tiếu lại khóc không ra nước mắt.  

             “Thôi, muộn rồi, ngủ thôi, mai phải dậy sớm”.  

             Cố Tuyết Cầm nói. Nói xong, cô liền tắt đèn rồi nằm xuống, Long Tiểu Tịch nằm giữa hai người bọn họ.  

             “Người chị Tuyết Cầm thơm quá!”  

             Long Tiểu Tịch vùi đầu vào lòng Cố Tuyết Cầm, nói. Đối với hành động của Long Tiểu Tịch, Cố Tuyết Cầm chỉ có chút bất đắc dĩ.  

             “Người bố hôi quá!”  

             Long Tiểu Tịch lại vùi đầu vào lòng Long Thiên Tiếu, sau đó nói.  

             “Con nói lung tung vừa thôi, bố mới tắm xong, ok”.  

             Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cạn lời nói, đều nói con gái là áo bông nhỏ của bố, hiện tại xem ra, con gái anh lại trở thành chiếc áo bông nhỏ ruột đen của anh rồi.  

             “Dù sao cũng hôi, hừ”.  

             Long Tiểu Tịch nói lầm bầm.  

             “Thôi, ngủ đi, không được nói chuyện nữa”.  

             Cố Tuyết Cầm vỗ về Long Tiểu Tịch trong ngực, sau đó nói.  

             “Không được, chật quá, em muốn về phòng ngủ”.  

             Long Tiểu Tịch đột nhiên nói.  

             “Em chắc chứ?”  

             Cố Tuyết Cầm hỏi.  

             “Vâng, em về ngủ đây, em quen ngủ một mình rồi”.  

             Long Tiểu Tịch nghiêm túc nói, nói xong, cô bé liền trèo xuống.  

             Thấy vậy, Cố Tuyết Cầm cũng bật đèn lên, đi dép cho Long Tiểu Tịch.  

             “Chị đưa em về phòng”.  

             Sau khi đi dép giúp Long Tiểu Tịch, Cố Tuyết Cầm lại có chút không yên tâm, cô bế Long Tiểu Tịch lên, đưa cô bé về phòng.  

             Khoảng 10 phút sau, cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng trở lại.  

             Cô trở lại giường, thuận tay tắt đèn.  

             “Em vất vả rồi”.  

             Cố Tuyết Cầm vừa mới lên giường, Long Thiên Tiếu liền ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô.  

             “Có gì mà vất vả chứ?”  

             Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm cười cười nói. Nhưng trong lòng cô lại dâng lên cảm giác ấm áp, cô quay người lại, vùi đầu vào ngực Long Thiên Tiếu.  

             “Vất vả”.  

             Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng nói, anh ôm chặt Cố Tuyết Cầm, hôn nhẹ lên trán cô, sau đó mới từ từ nhắm mắt lại.  

             Sáng hôm sau, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm dậy rất sớm.  

             Bởi vì trường Long Vận Nhi có buổi thí nghiệm nên cô cũng dậy rất sớm. Còn Cố Vân Sơn, bởi vì không muốn tham gia vào các hoạt động của giới trẻ nên lựa chọn ở nhà.  

             Sau khi thức dậy, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu nấu rất nhiều thức ăn, thậm chí còn chuẩn bị bữa trưa cho Cố Vân Sơn.  

             Làm xong mọi việc, hai người mỗi người đi một xe, Long Thiên Tiếu lái xe đưa Long Tiểu Tịch đến đón cô bé mập.  

             Còn Cố Tuyết Cầm lại đi xe khác đến đón Sở Uyển Tình và Lương Giai.  

             Thời tiết hôm nay rất tốt, mặc dù lúc 7 giờ có chút sương mù, nhưng đến khoảng 8 giờ, mặt trời mọc, sương mù giảm xuống, cỏ cây bên ngoài cũng khô ráo, nhiệt độ dần dần tăng lên.  

             Long Tiểu Tịch đón cô bé mập, Cố Tuyết Cầm đón Sở Uyển Tình và Lương Giai, hai chiếc xe gặp nhau dưới chân núi Vân Lan.  

             “Ôi trời, Cố Tuyết Cầm, nhà cậu giàu thật đó, BMW x7!”  

             Sở Uyển Tình ngồi trên chiếc Audi a6, thấy chiếc BMW x7 Long Thiên Tiếu lái, cô liền kêu lên.  

             “Cũng không phải là tớ mua”.  

             Cố Tuyết Cầm không biết phải trả lời thế nào, chỉ nói.  

             “Lẽ nào của chồng cậu không phải là của cậu sao, ôi, thật ngưỡng mộ với mấy người giàu”.  

             Sở Uyển Tình lại nói.  

             “Lát nữa cậu lái xe này nhé, trong xe chồng tớ có hai đứa trẻ, tớ phải trông bọn chúng”.  

             Cố Tuyết Cầm nói, nói xong, cô liền mở cửa xe ra, đi xuống.  

             “Chậc chậc chậc, đúng là vợ đảm mẹ hiền”.  

             Sở Uyển Tình châm chọc. Nhưng cô vẫn làm theo những gì Cố Tuyết Cầm nói.  

             “Càng ngày chị Tuyết Cầm càng giống một người vợ, chị có thấy thế không?”  

             Lương Giai ngồi ở ghế sau cũng nói.  

             “Nói thừa, gần đây nước da cậu ấy hồng hào, khuôn mặt tràn đầy sắc xuân, rõ ràng đã được nuôi dưỡng bởi tình yêu”.  

             Nghe thấy vậy, Sở Uyển Tình lại nói.  

             “Sao chị nói chuyện thô tục vậy?”  

             Lương Giai cạn lời nói, đương nhiên Cố Tuyết Cầm không nghe thấy những lời này, nếu nghe thấy, đoán chừng sẽ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.  

             “Đây không phải là thô tục mà là sự thật”.  

             Sở Uyển Tình phản bác.  

             “Được rồi, mọi thứ chị nói đều có lý”.  

             Lương Giai lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.  

             “Chẳng thế à, đi thôi!”  

             Sở Uyển Tình khởi động xe, đi về phía trước.  

             Cố Tuyết Cầm mở cửa xe Long Thiên Tiếu ra, trực tiếp ngồi vào ghế sau. Thấy Cố Tuyết Cầm, cô bé mập liền đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên ngực trái, sau đó hơi cúi đầu. Cô bé không thể nói chuyện nên làm động tác như vậy để chào Cố Tuyết Cầm.  

             “Tiểu Đường ăn sáng chưa?”  

             Cố Tuyết Cầm xoa đầu cô bé mập, mỉm cười hỏi. Nghe được lời này, cô bé mập khẽ gật đầu, tỏ ý đã ăn sáng.  

             “Chị Tuyết Cầm, sao chị không hỏi em đã ăn chưa?”  

             Long Tiểu Tịch cười hì hì hỏi.  

             “Không phải em vừa với ăn ở nhà à?”  

             Cố Tuyết Cầm không vui nói.  

             “Em lại ăn một lần ở nhà cô bé mập, haizz”.  

             Nghe thấy vậy, Long Tiểu Tịch vỗ lên chiếc bụng nhỏ của mình, thở dài nói.  

             “Vậy em đúng là heo”.  

             Cố Tuyết Cầm nhéo má Long Tiểu Tịch, nói.  

             “Em không phải là heo, em sợ lát nữa đói bụng”.  

             Long Tiểu Tịch cong môi nói.  

             “Đi nhé!”  

             Long Thiên Tiếu lên tiếng nói, sau đó anh liền khởi động xe.  

             “Ừm, em kêu Sở Uyển Tình lái chiếc xe đó, ở đây có hai đứa trẻ, em đến giúp anh trông chừng bọn nhỏ”.  

             Cố Tuyết Cầm đáp lại một tiếng.  

             Từ trung tâm thành phố đến núi Tây mất gần 1 giờ đồng hồ. Ba chiếc xe do Uyển Tình, Long Thiên Tiếu và Tần Viễn Lâm lái gần như xuất phát cùng một lúc, thế cho nên cũng đến cùng một lúc.  

             Điều khiến Long Thiên Tiếu ngạc nhiên là, Tần Viễn Lâm không chỉ dẫn theo Tần Tiểu Manh mà còn dẫn theo không ít thuộc hạ.  

             Long Thiên Tiếu vốn đã chuẩn bị tâm lý để làm kẻ khuôn vác, không ngờ rằng, bây giờ mấy thứ đồ nặng nhọc này không cần đến anh nữa.   

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK