“Có rồi!”
Tần Viễn Lâm mở điện thoại ra xem, đôi mắt sáng lên có chút kinh ngạc nói.
“Ồ!”
Lăng Giang Hà có chút bất ngờ, độ khó của thế cờ này ông ta biết rất rõ, thật không ngờ ở thành phố Lâm Giang còn có người có khả năng phá giải thế cờ.
“Hơn nữa người bạn của tôi còn gửi tới hai cách phá giải. Một cách do bạn cậu ấy đưa ra, cách còn lại do chính cậu ấy nghĩ ra, tuyệt vời!”
Nhìn thấy cách phá giải của Long Thiên Tiếu, Tần Viễn Lâm cảm khái nói, trong lòng lại có chút kinh sợ, cậu Long này trong lĩnh vực chơi cờ cũng có tài năng nhất định sao.
Rốt cuộc có cái gì mà cậu Long không biết không? Trong lòng Tần Viễn Lâm thầm cảm thán.
“Hai cách sao? Sao lại có thể như vậy, tìm ra được cách phá đã không hề tầm thường rồi. Còn có đến hai cách giải, sao tôi lại có chút khó tin nhỉ?”
Lăng Giang Hà có chút kinh ngạc nói.
“Nếu ông Lăng không tin, tôi sẽ dựa theo cách mà bạn tôi đưa ra, dùng nó phá giải thế cờ của ông là được”.
Tần Viễn Lâm dương dương tự đắc nói.
“Vậy thì ông thử đi!”
Lăng Giang Hà có chút không khống chế được sự tò mò, liền làm ra động tác mời Tần Viễn Lâm.
Tần Viễn Lâm nghe vậy, tay lấy một quân cờ, đặt vào trong bàn cờ.
Nước cờ của Tần Viễn Lâm đã khiến Lăng Giang Hà có chút kinh ngạc, nhưng ông ta vẫn biết cách ứng phó như cũ. Quân cờ đen trong tay ông ta vốn dĩ đã chiếm ưu thế lớn hơn.
Theo ông ta thấy khả năng thắng đã nắm chắc trong tay, cho dù nhất thời không thắng được thì cũng không đến nỗi rơi vào thế bị động.
“Đến lượt ông”.
Lăng Giang Hà đáp.
Tần Viễn Lâm lại lấy một quân cờ, quân cờ vừa đặt xuống thật sự khiến Lăng Giang Hà có chút nghi hoặc, luôn cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng lại nhìn không ra, trong lòng ông ta có chút buồn bực.
“Ông Lăng, đến lượt ông”.
Tần Viễn Lâm lại làm động tác mời.
Lăng Giang Hà nhíu mày, đặt xuống một quân cờ.
Tần Viễn Lâm thấy vậy liền đặt quân cờ thứ ba vào vị trí cố định trên bàn cờ.
“Hả?”
Lăng Giang Hà nhìn thấy nước cờ này, nét mặt ngay lập tức biến đổi.
Chỉ thấy thế cục trên bàn cờ có sự thay đổi lớn, ưu nhược của hai bên đều đã biến đổi.
“Haha, sao rồi, có phải vô cùng vi diệu không?”
Nhìn thấy sắc mặt Lăng Giang Hà đột ngột thay đổi, Tần Viễn Lâm cũng bật cười nói.
“Không ngờ lại dùng nước cờ như vậy?”
Lăng Giang Hà cảm thán, nước cờ vừa hạ xuống, thế cục trên bàn cờ liền có sự biến đổi lớn, hơn nữa, phương hướng cục diện cũng tương đối rõ ràng.
“Đây là cách mà người bạn của bạn tôi nghĩ ra, quả thật là cách đi rất khác người, có một không hai”.
Tần Viễn Lâm dương dương tự đắc nói.
“Tốt lắm, rất vi diệu, không phải ông nói bạn ông còn đưa thêm một cách khác sao?”
Lăng Giang Hà chợt nhớ ra gì đó, liền nói.
“Cách của bạn tôi, đến tôi xem cũng không hiểu, e rằng chỉ đành đánh xuống rồi hai chúng ta cùng tìm hiểu sự huyền diệu trong đó?”
Tần Viễn Lâm trả lời, lúc ông ta xem hai cách phá giải, chỉ hiểu được nước đi của Lâm Hi, đối với cách giải của Long Thiên Tiếu, ông ta cảm giác đầu óc nhất thời chưa lý giải được.
“Thâm sâu đến vậy sao?”
Lăng Giang Hà có chút khó tin nói.
“Chúng ta cứ thử thực hiện sẽ biết ngay thôi”.
Tần Viễn Lâm đề nghị.
“Vậy ông mau đánh đi!”
Lăng Giang Hà không thể chờ đợi thêm nữa, ông ta vô cùng yêu thích cờ vây, thậm chí là đến mức say mê. Nói xong, ông ta chủ động xuống tay đặt các quân cờ lại vị trí cũ.
“Chủ tịch Tần, xin mời!”
Lăng Giang Hà làm động tác mời.
“Tôi xem nào, bước đầu tiên đi chỗ này”.
Tần Viễn Lâm vừa nhìn điện thoại, dựa theo tin nhắn của Long Thiên Tiếu rồi đặt quân cờ vào đúng vị trí trên bàn cờ.
Thao tác của Lăng Giang Hà vẫn như cũ, bởi vì trước mắt xem ra ông ta vẫn chiếm được ưu thế, nhắm vào nước đi của Tần Viễn Lâm, ông ta dựa theo phán đoán của bản thân mà đi từng nước cờ một.
“Nước thứ hai đi chỗ này”.
Tần Viễn Lâm nói xong lại đặt quân cờ thứ hai xuống.
“Ấy?”
Lăng Giang Hà nghe vậy, khẽ kêu lên.
“Sao vậy?”
Tần Viễn Lâm liền hỏi.
“Người bạn này của ông thật không ra làm sao, nước cờ như này chính là mũi kiếm chếch nghiêng, đi như vậy rất hiểm. Đây là đang ức hiếp người già, cho rằng tôi hồ đồ sao?”
Lăng Giang Hà lắc lắc đầu, có chút khinh thường nói, thậm chí lúc này còn cho rằng nước đi như vậy hoàn toàn không có tác dụng, hoàn toàn không thể phá giải được thế cờ.
“Quả thật là như vậy, làm sao có thể phá giải nhỉ, không thể phá được”.
Tần Viễn Lâm thấy vậy cũng cảm khái nói. Xem ra, cậu Long thật sự là vạn năng, nhưng con người cũng sẽ có nhược điểm thôi, con người chứ đâu phải thần thánh.
“Chủ tịch Tần cũng đừng vì vậy mà cảm thấy mất mặt, cách giải ban nãy, có thể biến bất lợi thành ưu thế đã rất phi thường rồi”.
Lăng Giang Hà cười lớn, trấn an nói.
“Cũng phải”.
Tần Viễn Lâm nghe vậy chỉ khẽ gật đầu. Thế cục bàn cờ tới nước này, ông ta cho rằng bản thân đã đi vào ngõ cụt.
Nói đến đây, Tần Viễn Lâm đã muốn bỏ cuộc, không có ý định đi tiếp.
“Ấy, chủ tịch Tần, đã tới nước này rồi, không ngại đi nốt bước cuối chứ”.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Viễn Lâm, Lăng Giang Hà khuyên nhủ.
Tần Viễn Lâm nghe vậy cùng gật đầu, nhìn vào điện thoại, dựa theo hướng dẫn của Long Thiên Tiếu, lấy quân cờ đặt vào vị trí cố định trên bàn cờ.
“Xong rồi”.
Tần Viễn Lâm sau khi làm xong hết thảy, lấy lại bĩnh tĩnh rồi nói.
Đột nhiên đúng lúc này, cả hai người lập tức nhíu mày, nhanh chóng lộ ra trạng thái vô cùng kinh ngạc.
“Như này?”
Tần Viễn Lâm và Lăng Giang Hà đồng thanh kêu khẽ, nhất thời không biết nói gì.
“Sao lại có thể đi được nước như vậy?”
Lăng Giang Hà sửng sốt, đôi lông mày nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm vào thế trận trên bàn cờ, không thể tìm ra được lời giải.
“Kì phong sắc bén, Tần Viễn Lâm tôi sống quá nửa đời người rồi, lần đầu tiên nhìn thấy có người đi nước cờ sắc bén như vậy!”
Tần Viễn Lâm vô cùng cảm khái nói.
“Cao nhân, đúng là cao nhân! Nước cờ này, không chỉ hóa nguy, mà còn nội trong vòng ba bước, liền biến thế cục tuyệt vọng từ bại thành thắng, thật sự không thể ngờ được”.
Lăng Giang Hà cũng không kém phần cảm khái, ông ta cũng là người từng trải, nhưng giờ khắc này vẫn có chút đứng ngồi không yên.
Mặc dù cháu gái mình, còn có người bạn của bạn Tần Viễn Lâm đều đưa ra hai cách phá giải khác nhau, nhưng hai cách này nếu đem ra so sánh với cách giải trước mặt trên bàn cờ thì thực sự thua xa.
Phương pháp trên bàn cờ trước mặt thật sự quá vi diệu, ông ta cũng không dám tin.
“Chủ tịch Tần, không biết tôi có may mắn được gặp người bạn của ông không. Mọi người đều là người yêu thích cờ vây, chắc chắn giữa chúng ta sẽ có rất nhiều chủ đề thú vị có thể trò chuyện”.
Lăng Giang Hà đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền nói với Tần Viễn Lâm.