Chương 3: Tạo Hóa Thiên Công
“Bởi vì bắt đầu từ ngày mai, bố sẽ trở lên mạnh mẽ, bố không cần nhẫn nhịn họ như trước kia nữa”.
Long Thiên Tiếu cười khổ.
“Được, con tin tưởng bố!”
Cô nhóc ôm cổ Long Thiên Tiếu, ghé sát gương mặt mập mạp vào cổ Long Thiên Tiếu, chưa được bao lâu, Long Thiên Tiếu phát hiện tiếng hít thở đều đều phát ra từ trong lòng mình.
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu dè dặt bế cô nhóc đặt riêng giường.
“Bé con, bố xin lỗi, bố không phải là một người bố tốt, nhưng từ ngày mai trở đi, không ai có thể bắt con chịu ấm ức nữa, bởi vì con là con gái của Long Thiên Tiếu!”
Long Thiên tắt đèn, thì thầm một câu như vậy. Dứt lời, anh đi về phía lối ra vào, đóng cửa. Anh không hề phát hiện ra, ngay khi anh quay người, đôi mắt đang nhắm tịt của cô nhóc kia chảy ra một giọt lệ trong suốt.
Lúc này đã là khoảng mười một giờ, người trong nhà đã đi nghỉ, chỉ còn phòng của Cố Tuyết Cầm vẫn sáng đèn.
Liếc mắt nhìn một cái, Long Thiên Tiếu xuống lầu, đi ra ngoài.
Nơi này là khu nhà ở trên núi Vân Lan, phủ kín cả dãy núi, trong đó dưới chân núi Vân Lan là khu nhà ở phổ thông, lưng chừng núi là khu biệt thự xếp thành dãy, có thể sống ở biệt thự về cơ bản đều là các gia đình có của ăn của để ở thành phố Lâm Giang, mà trên đỉnh núi Vân Lan là khu nhà ở cao cấp, nơi tập trung của các gia tộc cực kỳ giàu có. Chỉ có những người giàu nhất thành phố Lâm Giang mới vào ở được.
Anh đi rất lâu mới tìm được một chỗ hẻo lánh không bóng người dưới chân núi Vân Lan, ngồi khoanh chân, điều chỉnh nhịp thở.
Ban nãy anh phá bỏ phong ấn, sức lực được hồi phục nhưng chưa đầy mười, hai mươi phần trăm. Anh khẽ nhắm mắt, một làn khói màu vàng nhạt lập tức hiện ra xung quanh cơ thể anh.
Hồi mười tuổi, anh bị một nhóm người không rõ lai lịch dẫn đi, sau đó được một đạo sĩ lang bạt cứu ra.
Đạo sĩ lang bạt nói rằng anh là kỳ tài luyện võ ngàn năm khó gặp, thế nên đã truyền thụ tâm pháp Tạo Hóa Thiên Công cho anh. Tạo Hóa Thiên Công là một tâm pháp giúp phục hồi vết thương trên cơ thể một cách nhanh chóng, tu luyện sức mạnh tinh thần và sức mạnh cơ thể. Từ sau khi tu luyện môn tâm pháp này, khả năng học hỏi và linh ngộ võ đạo và các loại năng lực khác của anh vượt xa người thường.
Chỉ là, năm năm qua, anh tự phong bế thực lực, đối với cơ thể mà nói, đây là một hành vi trái với lẽ thường, muốn sử dụng Tạo Hóa Thiên Công để khôi phục thực lực trong thời gian ngắn là không thể làm được.
Nhưng khôi phục 10% hay 20% thì vẫn được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đợi khi Long Thiên Tiếu mở mắt ra lần nữa, bầu trời đã lộ ra sắc trắng như bụng cá, lúc này là khoảng năm rưỡi sáng.
Trời thu sương nhiều, Long Thiên Tiếu đứng dậy phủi bớt sương đêm trên người mình, hai bàn tay siết chặt, một luồng sức mạnh dồi dào truyền tới.
“Uỳnh!”
Anh tung một cú đấm, cây gỗ to như bắp chân trước mặt lập tức đổ ầm xuống đất.
“Vẫn quá yếu, chưa khôi phục được một phần mười, may mà cơ thể mình khôi phục được sức khỏe, còn chuyện khôi phục sức mạnh, sau này tính tiếp!”
Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu, có vẻ không hài lòng. Nói xong, anh quay người bỏ đi. Anh rời đi chưa được bao lâu thì một người trông giống bảo vệ cầm đèn pin đi tới.
“Sáng sớm ra mà gặp chuyện gì vậy chứ, chẳng lẽ trên núi Vân Lan có lợn rừng à?”
Người mặc đồng phục bảo vệ kia bước tới, nhìn cây gỗ to đổ trên nền đất mà sững người. Khi nhìn thấy thân cây gãy ngang, đã thế trên đoạn gãy còn in nguyên dấu vết bị đấm vào, người này ngây ngốc đến mức đứng đờ ra.
Khi về đến nhà đã gần sáu giờ sáng. Mấy năm trở lại đây, sáu giờ sáng mỗi ngày là thời điểm anh thức dậy nấu bữa sáng, lâu dần biến thành đồng hồ sinh học, cho dù không có báo thức anh vẫn thức dậy đúng giờ.
Hôm nay anh có một đêm không ngủ, nhưng vẫn thấy tinh thần khoan khoái, đây là điều kỳ diệu của Tạo Hóa Thiên Công.
Về đến nhà, trước hết, anh quay về phòng của mình.
“Bố ơi, hôm qua bố không về ạ?”
Long Thiên Tiếu vừa vào phòng đã thấy cô nhóc trên giường bò dậy, dụi dụi đôi mắt kèm nhèm và hỏi.
“Ừm!”
Long Thiên Tiếu trả lời, tiện tay bế cô nhóc lên, đặt vào chiếc ghế trước bàn trang điểm, giúp cô bé chải mái tóc rối xù của mình.
Gọi là bàn trang điểm, thực chất chỉ là một cái bàn đặt thêm tấm gương.
“Người đàn ông đi cả đêm không về không phải là người đàn ông tốt!”
Cô nhóc này không thèm nhìn Long Thiên Tiếu, chỉ lầm bầm tự nói.
“Khụ khụ… Con nghe ai nói câu này thế?”
Long Thiên Tiếu chết sặc vì câu nói của cô nhóc này, vội vàng hỏi lại.
“Dì Trương nhà bên cạnh ạ, dì ấy bảo chú Trương cả đêm không về nhà, không phải người đàn ông tốt!”
“Được rồi!”
Long Thiên Tiếu nghẹn lời.
“Bố ơi, dì Trương còn bảo bố buộc tóc đuôi ngựa không đẹp”.
Cô nhóc kia nói tiếp.
“Sao dì Trương này nhiều chuyện thế nhỉ? Trước kia bố cũng buộc tóc cho mẹ con, mẹ con còn không nói gì, sao con ý kiến ý cò nhiều thế?”
Long Thiên Tiếu gõ nhẹ vào đầu cô nhóc, khi nhắc đến mẹ con bé, động tác của Long Thiên Tiếu khựng lại, từng cảnh tượng khi xưa như cảm giác cay cay xộc thẳng lên mũi.
“Được rồi, buộc xong rồi, con đi đánh răng rửa mặt, sau đó ra ngoài chơi một lát, bố làm bữa sáng xong nhanh thôi”.
Bảy tám phút sau, Long Thiên Tiếu mới nói.
“Ô, cảm ơn bố! Tuy không đẹp lắm, nhưng Tiểu Tịch vẫn thích được bố buộc tóc cho nè!”
Bé con nhìn mái tóc của bản thân mình qua gương rồi nói.
“Được rồi, mới tí tuổi đầu đã biết nịnh nọt rồi, con học theo ai thế?”, Long Thiên Tiếu bỏ lại một câu nói, nhưng bỗng phát hiện ra dưới gầm bàn có phong thư, không khỏi thấy kỳ lạ: “Hửm, đây là thứ gì?”
“Chị Tuyết Cầm đưa cho bố cái này đó”.
Cô bé chớp chớp mắt và trả lời, Long Thiên Tiếu cầm phong thư lên, mở ra nhìn mà bỗng chốc thấy lòng dạ ấm áp.
Bên trong phong thư là tiền, khoảng bốn năm ngàn tệ. Sau khi cất tiền đi, anh lập tức xuống tầng. Vừa vào phòng bếp đã nhìn thấy Cố Tuyết Cầm vừa đánh răng rửa mặt xong.
“Cảm ơn!”
Long Thiên Tiếu nói với vẻ cảm kích.
“Cô bé chỉ là một đứa trẻ con, tôi không muốn thấy con trẻ bị liên lụy bởi bất hạnh của chúng ta.”
Cố Tuyết Cầm rửa tay qua loa, vừa rửa vừa nói như thế.
“Tôi hiểu rồi, đợi khi thời cơ thích hợp, tôi sẽ rời khỏi đây. Trước khi rời đi, tôi sẽ trả lại cho cô tất cả những gì tôi nợ cô. Thật sự xin lỗi vì những năm tháng qua!”
Long Thiên Tiếu cười khổ.
“Long Thiên Tiếu, bây giờ anh nói những điều này có nghĩa lý gì không? Bù đắp? Anh lấy gì ra mà bù đắp?”
Cố Tuyết Cầm trừng mắt nhìn Long Thiên Tiếu, khóe mắt hồng hồng, không biết tại sao, khi nghe Long Thiếu Tiếu nói những câu như thế, nội tâm của cô như chịu một thứ đả kích, cảm giác thất vọng bỗng chốc trào lên.
“Xin lỗi!”
Long Thiên Tiếu cúi đầu nói.
“Ngoài xin lỗi ra thì anh còn biết làm gì, những năm nay anh đã nói xin lỗi bao nhiêu lần rồi! Chẳng phải tôi vẫn bị người ta chọc vào nỗi đau đó thôi? Tôi không muốn bị ai chọc vào nỗi đau của mình, không muốn người ta nói tôi lấy một kẻ vô dụng, không muốn lúc nào cũng biến thành đối tượng châm chọc đàm tiếu của người khác! Những thứ này anh có làm được không? Những thứ này anh có bù đắp nổi không?”
Cố Tuyết Cầm nhìn chằm chằm vào Long Thiên Tiếu, khóe mắt đã đỏ ửng.
“Chỉ cần cô nói với tôi là cô muốn, tôi có thể làm được”.
Trong ánh mắt của Long Thiên Tiếu thoáng qua vẻ kiên định, nhìn về phía Cố Tuyết Cầm, giọng điệu rất bình tĩnh.
“Tôi muốn, làm sao mà tôi không muốn chứ, tôi nằm mơ cũng muốn!”
Khi nói điều này, Cố Tuyết Cầm đã rơi nước mắt như mưa. Những năm qua, cô nhẫn nhịn bao nhiêu kỳ thị và đàm tiếu, nhẫn nhịn bao nhiêu lần bị đối xử hà khắc và lạc loài, trải qua bao nhiêu gian khổ, cũng chỉ có mình cô biết.
“Được rồi, tôi biết phải làm thế nào!”
Long Thiên Tiếu không nhìn Cố Tuyết Cầm đang khóc nữa, chỉ khẽ khàng thở dài một tiếng.
----------------------------