“Vị này là ông Lý Trường Dân, tác giả của bản nhạc piano River flows in you, ông ấy đã mất 10 năm để sáng tác bản nhạc này”.
Thấy bộ dạng khó hiểu của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu liền giới thiệu.
“A? Hóa ra ông là ông Lý Trường Dân, tôi thất lễ rồi”.
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm vô cùng kinh ngạc nói.
“Thất lễ gì đâu, tình cảm sâu sắc của cậu Long dành cho cô Cố thực sự khiến tôi rất cảm động, tình yêu của hai người sẽ là tình yêu đẹp nhất trên thế gian này. Lần này tôi đến đây để dự tiệc sinh nhật cô Cố, đồng thời tặng cô một món quà nho nhỏ”.
Nói xong, Lý Trường Dân vẫy tay với cô tiếp tân, thấy thế, cô tiếp tân cũng bưng một chiếc khay chậm rãi bước tới.
“Ôi trời, hóa ra ông già này là Lý Trường Dân, ôi trời, tôi nhớ ra rồi, ông ấy thật sự là Lý Trường Dân, ban nãy tôi còn xem video của ông ấy, thế mà không nhớ ra”.
Sở Uyển Tình cả kinh nói.
“Chồng chị Tuyết Cầm có thể mời được nhân vật lớn thế sao?”
Lương Giai kinh ngạc nói.
“Người ta là Hoàng tử ếch đó, ngay cả Lý Trường Dân cũng bị ấn tượng bởi kỹ năng chơi đàn piano của anh ta. Cô quên rồi à, mấy ngày trước anh ta đã chơi bản Rachmaninoff Piano Concerto No. 3, quả thực rất say đắm. Chỉ là anh ta ưu tú như vậy, tại sao luôn tầm ngầm không để lộ ra nhỉ?”
Sở Uyển Tình cũng vô cùng khó hiểu nói.
“Tôi cũng không biết. Không biết ông Lý tặng gì cho chị Tuyết Cầm”.
Lương Giai nhìn cảnh tượng trên sân khấu, có chút cảm xúc nói.
“Anh vậy mà lại biết chơi đàn piano, hơn nữa còn là Hoàng tử ếch trong lời đồn, sao có thể?”
Lúc này, Long Vận Nhi vẫn chưa hoàn hồn, cô vô cùng kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh trai mình lại là người xuất sắc như vậy.
Thấy một màn này, trong mắt Cố Vân Sơn lại có chút phức tạp, Long Thiên Tiếu có còn là kẻ vô dụng nữa không?
Nếu Vương Mỹ nhìn thấy Long Thiên Tiếu của hiện tại, không biết bà ta sẽ nghĩ gì, chỉ nói đến kỹ năng chơi đàn piano, các tài năng trẻ ở thành phố Lâm Giang, thậm chí là cả Đại Hạ đều không thể so sánh với Long Thiên Tiếu.
Mấy ngày nay, ông cũng có xem qua tin tức trên mạng, trong lời bình luận của mọi người, Cố Vân Sơn cũng biết Hoàng tử ếch trong lời đồn phi thường đến nhường nào.
Chỉ là ông không ngờ rằng, Hoàng tử ếch được mọi người bàn tán sôi nổi lại chính là con rể mình.
“Cậu Long, cô Cố, đây là một miếng ngọc, được gọi là ngọc Tịnh Đế Song Sinh, tượng trưng cho tình yêu, lòng trung thủy, hạnh phúc, khỏe mạnh và sự tốt đẹp. Đây là một miếng ngọc cổ thời Tống, có hàng ngàn năm lịch sử, tôi mất hơn 5 triệu tệ mới mua được. Hôm nay, tấm lòng của tôi xin được trao cho cậu Long và cô Cố”.
Lý Trường Dân chỉ vào miếng ngọc trong khay, đĩnh đạc nói. Nghe thấy vậy, đám người nhất thời sửng sốt, trị giá 5 triệu tệ, món quà này cũng kinh người quá.
“Ông Lý, thứ này quý giá quá. Tôi xin nhận thành ý của ông, nhưng tôi không thể nhận thứ này”.
Nghe xong, Cố Tuyết Cầm kinh hãi nói, đùa gì vậy, một món quà sinh nhật trị giá 5 triệu tệ, sao cô nhận cho nổi.
“Cô Cố, đây không phải là vấn đề tiền bạc, chủ yếu là bày tỏ tấm lòng. Ngọc bích Tịnh Đế Song Sinh cũng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu không đổi thay giữa cậu Long và cô Cố, có ngụ ý rất sâu sắc, cô nhất định phải nhận món quà này”.
Lý Trường Dân bùi ngùi nói.
“Cái này…”
Nghe thấy thế, Cố Tuyết Cầm nhất thời cảm thấy khó xử.
Sau khi nói ra con số 5 triệu tệ, đám người đều hít một ngụm khí lạnh, thật hào phóng, vừa ra tay đã bỏ ra 5 triệu tệ.
Giờ phút này, Cố Vân Sơn lại cảm thấy có chút ngạt thở, món quà này trị giá 5 triệu tệ, chỉ có một miếng ngọc liền có thể khiến người ta không cần lo cơm ăn áo mặc cả một đời.
“Trời ơi, 5 triệu tệ? Bây giờ tiền không đáng giá như vậy sao? Cố Tuyết Cầm sắp giàu rồi, sắp giàu rồi!”
Thấy cảnh tượng này, Sở Uyển Tình sửng sốt nói.
“Đâu chỉ có đắt tiền, đó là đồ cổ, chị không nghe sao? Lý Trường Dân mất 5 triệu tệ mới mua được, lúc mua là 5 triệu tệ, sợ rằng bây giờ đã vượt quá 5 triệu tệ rồi”.
Nghe thấy vậy, Lương Giai liền tiếp lời.
“Cậu Long, cô Cố, mong hai người nhận miếng ngọc bích này, cũng coi như là nhận lòng thành của tôi”.
Lý Trường Dân bưng miếng ngọc bích Tịnh Đế Song Sinh tới, tha thiết nói.
“Không được, đắt quá, hay là ông tặng thứ khác đi!”
Cố Tuyết Cầm lắc lắc đầu nói.
“Chúng tôi nhận, cảm ơn ông Lý”.
Long Thiên Tiếu trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói.
“Cái này…”
Nghe được lời của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm nhất thời cứng họng, cô không biết phải nói gì.
“Ông Lý, mời ngồi”.
Long Thiên Tiếu lại nói với Lý Trường Dân.
“Được”.
Nghe thấy vậy, Lý Trường Dân hơi chắp tay, sau đó mới rời đi, ngồi lên ghế chủ tọa.
“Lấy miếng ngọc xuống rồi bảo quản cho kỹ”.
Long Thiên Tiếu nói với cô tiếp tân bên cạnh.
“Vâng, anh Long”.
Nghe xong, cô tiếp tân cũng nói.
“Đúng rồi, đợi lát nữa chắc còn có người đến, nếu có ai tặng đồ, cô cứ làm theo quy định tiệc rượu của khách sạn các cô là được”.
Long Thiên Tiếu suy nghĩ một chút rồi lại nói, lát nữa chắc còn có người tới.
“Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp ngay”.
Cô tiếp tân cung kính nói, nói xong, cô ta liền đi xuống.
“Món quà quý giá vậy, anh yên tâm để bọn họ cất giữ sao?”
Cố Tuyết Cầm thấp giọng nhắc nhở.
“Không sao, quản lý khách sạn của bọn họ rất nghiêm ngặt, hơn nữa, đây là khách sạn của Tần Tiểu Manh, sẽ không có vấn đề gì đâu”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Ông Lý Trường Dân nước Hàn Bắc biếu tặng một miếng ngọc bích Tịnh Đế Song Sinh, trị giá 5 triệu tệ!”
Lúc này, hiện trường vang lên âm thanh như vậy, mỗi khi nhận được quà lớn, khách sạn đều sẽ hô to lên, đây chính là thói quen thường thấy của khách sạn này.
Món quà này không khiến mọi người quá ngạc nhiên, bởi vì Lý Trường Dân đã đích thân tặng ngọc Tịnh Đế Song Sinh cho Long Thiên Tiếu, mọi người đều biết thứ này rất giá trị, ban nãy bọn họ đã được một phen kinh hãi rồi.
“Nhà họ Đông Phương, thành phố Thiên Nam, biếu tặng một khúc phổ nhạc phủ Đông Hán, trị giá 3 triệu tệ”.
Lúc này, giọng nói thông báo quà lại vang lên.
“Ôi trời, cái quái gì vậy, từ khi nào Cố Tuyết Cầm có máu mặt thế. Nhà họ Đông Phương thành phố Thiên Nam đến chúc mừng sinh nhật cậu ấy, còn tặng khúc phổ nhạc phủ Đông Hán 3 triệu tệ?”
Vừa nghe thấy lời này, Sở Uyển Tình nhất thời sửng sốt.
“Nhà họ Đông Phương thành phố Thiên Nam là gia tộc lớn, gia tộc này rất đặc biệt, vô cùng có tiếng tăm ở Đại Hạ”.
Nghe thấy vậy, Lương Giai cũng kinh ngạc nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK