Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216: Anh là quân cờ, cũng là người chơi cờ

"Cái gì gọi là trái với luân thường đạo lý? Mẹ sắp xếp đối tượng cho con gái mẹ thì làm sao? Hôn nhân của con gái đều do mệnh lệnh của cha mẹ, mẹ muốn con gái có nơi tốt để gửi gắm, mẹ làm vậy có gì sai?"

Vương Mỹ nghe vậy liền phản bác nói.

"Mẹ là vì lòng hư vinh và giấc mơ trở thành quý phu nhân của mình hay là muốn con có nơi tốt để gửi gắm, trong lòng mẹ tự hiểu rõ. Mẹ không nên lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho con mà ép con làm những việc con không thích. Mẹ còn như vậy nữa thì con thực sự sẽ rời khỏi căn nhà này đó”.

Cố Tuyết Cầm vô cùng thất vọng với người mẹ này của mình, có chút chán nản nói.

"Được, nếu con muốn đi với thằng vô dụng này thì đừng trở về. Dù sao, dù thế nào đi nữa thì con trai bạn học mẹ ngày mai sẽ đến. Con còn chưa rời khỏi căn nhà này thì con phải nghe lời mẹ”.

Vương Mỹ có vài phần bá đạo nói.

"Mẹ…"

Cố Tuyết Cầm tức không nói nên lời.

"Trùng hợp quá, ngày mai tôi cũng xin nghỉ, đến lúc đó, tôi ở nhà với cô là được rồi”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu cười nói.

"Long Thiên Tiếu, cậu có ý gì, cậu muốn chống đối tôi đúng không?"

Vương Mỹ vừa nghe lời này, lập tức bùng nổ, chất vấn nói.

"Đúng, tôi muốn chống đối với bà đó. Bà đã sắp xếp đối tượng cho vợ tôi rồi, tôi có thể không chống đối bà hay sao? Cô ấy là vợ tôi, người mẹ vợ là bà đúng là tìm cách để vợ tôi cắm sừng tôi, có người mẹ vợ cực phẩm như vậy, tôi cũng là tăng thêm kiến thức”.

Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói ra không kiêng kị gì, Cố Tuyết Cầm còn phải bận tâm tới tình cảm mẹ con với Vương Mỹ nhưng anh thì không cần, bởi vì anh và Vương Mỹ không có chút tình cảm gì cả.

Những năm gần đây, Vương Mỹ luôn nhìn anh không vừa mắt, Long Thiên Tiếu cũng nhìn bà ta không vừa mắt.

"Long Thiên Tiếu, không phải cậu nói cút khỏi nhà tôi sao? Lúc nào thì cút khỏi đây?"

Vương Mỹ quá tức giận, chỉ vào Long Thiên Tiếu nói.

"Rất nhanh, đến lúc đó, tôi sẽ đưa Tuyết Cầm đi. Từ đó về sau, chúng tôi không liên quan gì đến bà nữa”.

Long Thiên Tiếu không nhanh không chậm nói.

"Được, tốt lắm, Cố Tuyết Cầm, con quyết tâm đi theo nó, thì có đợi tới ngày lưu lạc đầu đường xó chợ đi. Một thằng vô dụng, ngay cả phòng thuê cũng không trả được thì con còn toan tính gì được gì chứ?"

Vương Mỹ tức không có chỗ nào trút, liền quát lên. Cố Tuyết Cầm nghe vậy liền quay về phòng, không tiếp tục nói chuyện với Vương Mỹ nữa, cô cảm thấy nói với Vương Mỹ hơn nữa cũng không có tác dụng gì, bà ta vẫn làm theo cách của mình, dằn vặt đủ điều.

"Không sao, có tôi ở đây, bây giờ đã có nhà rồi, mấy ngày nữa chúng ta liền dọn đi”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu bước vào phòng Cố Tuyết Cầm, ngồi ở bên giường nói với Cố Tuyết Cầm.

"Ừ”.

Cố Tuyết Cầm đáp, cô xoa xoa thái dương, tựa đầu vào bả vai của Long Thiên Tiếu, nhắm mắt lại, lòng cô vô cùng mệt mỏi.

Có lẽ, chỉ có rời khỏi đây thì cô mới có thể thoát khỏi cảm giác hít thở không thông này?

Long Thiên Tiếu thấy thế cũng không động đậy, chỉ ngồi im như vậy, mặc kệ Cố Tuyết Cầm dựa vào.

Năm năm nay, vẫn luôn chỉ có người phụ nữ này độc lập chống đỡ, vô cùng không dễ dàng, anh hiểu được cái khó của Cố Tuyết Cầm. Bây giờ khó khăn lắm mới thấy được chút hi vọng thì lại bị người mẹ cực phẩm của mình ép làm đủ việc gài mình.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Tuyết Cầm ngủ quên luôn, Long Thiên Tiếu cũng ngồi như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhanh chóng đã trôi qua hơn nửa tiếng, Cố Tuyết Cầm thật sự ngủ rất ngon, hơn nữa còn ngủ theo tư thế ôm, tựa vào bả vai của Long Thiên Tiếu.

Nhìn Cố Tuyết Cầm ngủ say, Long Thiên Tiếu cảm giác có chút buồn cười, người phụ nữ này ngủ còn chảy nước miếng, đúng là hết chỗ nói mà.

Gần một tiếng đồng hồ sau, Cố Tuyết Cầm mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"Ơ? Đã qua bao lâu rồi?"

Cố Tuyết Cầm mơ mơ màng màng mở to mắt, xoa xoa mắt hỏi, nhìn chiếc chăn được đắp trên người mình, trong lòng cô có chút ấm áp.

"Gần một tiếng, cái này cho cô”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, đưa khăn tay cho Cố Tuyết Cầm.

"Để làm gì?"

Cố Tuyết Cầm có chút khó hiểu nói, người đàn ông xấu này thật kỳ lạ, đưa khăn tay cho cô làm gì?

"Cô ngủ chảy nước miếng, bả vai tôi đều bị cô chà hết lên!"

Long Thiên Tiếu nhìn về phía Cố Tuyết Cầm sau đó nói, lập tức đưa tay lau nước miếng trên khóe miệng Cố Tuyết Cầm.

Cố Tuyết Cầm vừa nghe lời này, khuôn mặt lập tức đỏ lên muốn giãy dụa, lại phát hiện Long Thiên Tiếu lau nước miếng cho mình, động tác nhỏ này dường như lập tức chạm vào nơi mềm mại nhất của trong lòng cô, hoàn toàn dập tắt suy nghĩ muốn kháng cự của cô, mặc cho Long Thiên Tiếu giúp mình lau khóe miệng.

Lập tức, cô cũng cầm vài miếng khăn giấy, có chút sợ hãi giúp Long Thiên Tiếu lau vết bẩn trên vai, cô có chút ngại ngùng.

"Có phải anh cảm thấy con người tôi rất lôi thôi không?"

Cố Tuyết Cầm đỏ mặt hỏi.

"Không, cảm giác rất đáng yêu, một người lớn như vậy mà ngủ còn chảy nước miếng!"

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

"Tôi là…Tôi là bởi vì tựa vào người anh mới như vậy thôi có được không? Lúc bình thường sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?"

Cố Tuyết Cầm đỏ mặt, bĩu môi, phản bác lời anh.

"Được, tôi biết rồi”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

"Anh qua loa lấy lệ với tôi!"

Cố Tuyết Cầm vô cùng chắc chắc nói.

"Thật sự không có. Ngủ chảy nước miếng không có gì không tốt cả”.

Long Thiên Tiếu yên lặng nói.

"Anh còn nói!"

Cố Tuyết Cầm đánh vào tay Long Thiên Tiếu một cái, tức giận nói.

"Được, không nói nữa, tôi đi xuống dưới nấu cơm”.

Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ nói, đứng lên, sau đó đi ra bên ngoài.

"Anh chờ tôi một chút, tôi cũng xuống”.

Cố Tuyết Cầm bước từ trên giường xuống, cũng đi theo ra ngoài, sau khi giải tỏa áp lực ra, tâm trạng cô bây giờ thoải mái hơn rất nhiều.

Cô đột nhiên phát hiện, người đàn ông này giống như tỏa sáng lên vậy, dù cho tâm trạng cô không tốt đến thế nào thì chỉ cần có anh ở đó, bản thân cô rất nhanh thoát ra khỏi áp lực.

Không thể phủ nhận, người đàn ông là một người đàn ông vô cùng thô tục, không biết an ủi người khác, nhưng cách thức an ủi người khác của anh lại vô cùng chân thành, vô cùng để ý, có chút ngốc nghếch.

Cô phát hiện mình có chút mê luyến loại cảm giác này…

Ngày hôm sau, Tần Tiểu Manh vừa mới đến công ty thì điện thoại liền vang lên.

Tần Tiểu Manh nhìn nhìn số điện thoại, đó là số điện thoại nhà họ Tần bên kia gọi tới, cô ấy trầm ngâm một hồi rồi vẫn nhấc điện thoại.

"Xin chào, xin hỏi ai vậy?"

Tần Tiểu Manh hỏi.

"Xin chào cô chủ Tần, tôi là Cố Hiểu Huy, là cậu cả nhà họ Cố, hôm qua tôi có gọi điện thoại cho cô!"

Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói của Cố Hiểu Huy.

"À, là anh à, có chuyện gì không?"

Giọng điệu Tần Tiểu Manh có chút lạnh lùng nói.

Từ khi tiếp nhận hợp tác với nhà họ Tần, cô ấy đã không còn rảnh rỗi nữa, cô ấy cũng thật lòng muốn làm ra chút thành tựu. Suy cho cùng, bố cô ấy cũng chỉ có mình một cô con gái là cô.

"Cô Tần, không biết hôm nay cô có rảnh không? Nếu thuận tiện, có thể mời cô ra ngoài ăn một bữa cơm không? Chúng ta nói chuyện một chút về việc hợp tác”.

Cố Hiểu Huy lại vô cùng nhiệt tình nói, thậm chí trong lòng còn có chút hi vọng.

Anh ta nghe nói con gái của người giàu nhất thành phố Lâm Giang là Tần Viễn Lâm hiếm khi lộ diện, nhưng lại là một đại mỹ nhân.

Bây giờ cuối cùng cơ hội cũng rơi vào tay anh ta, anh ta nghĩ, không biết bản thân có thể nảy sinh mối quan hệ nào khác với cô chủ nhà họ Tần ngoài quan hệ công việc không?

"Mặc dù hai nhà chúng ta có quan hệ hợp tác, nhưng hình như cũng không có gì để bàn cả”.

Nhưng không ngờ rằng, thứ chờ đợi Cố Hiểu Huy lại là lời cảnh tỉnh của Tần Tiểu Manh!

"Cái gì? Có ý gì chứ?"

Cố Hiểu Huy có chút ngơ ngác nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK