Sau khi cao thủ Taekwondo bị Tần Tiểu Manh đánh ngã xuống đất, có chút khó khăn đứng dậy nhìn Tần Tiểu Manh, cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, sau khi lắc lắc đầu thì tiếp tục tấn công, nhưng Tần Tiểu Manh không cho hắn cơ hội phản kích nào, ra một loạt các đòn tấn công nhằm vào các chỗ hiểm của cao thủ Taekwondo.
Đây là những thứ mà cô ấy đã học được từ chỗ Long Thiên Tiếu trong những ngày vừa qua. Nếu sức lực của bạn không đủ thì hãy chọn những chỗ hiểm yếu của đối thủ mà ra tay, như vậy đối thủ sẽ nhanh chóng mất khả năng phản kháng, đồng thời bảo toàn sức mạnh của chính bạn.
Trước đây Tần Tiểu Manh cho rằng nếu sức lực của bản thân không đủ thì đến quần áo của người ta cũng không thể chạm tới nhưng dưới sự ép buộc của Long Thiên Tiếu, cô ấy vẫn đem những lời Long Thiên Tiếu nói ghi nhớ lại.
Chỉ là không nghĩ tới bây giờ, những thứ ghi nhớ được lại có thể dùng đến, trong long Tần Tiểu Manh vui mừng.
Không ngờ bản thân cũng có lúc xuất sắc như vậy, đến võ sĩ chuyên nghiệp cũng không phải là đối thủ của cô ấy.
Mọi chuyện đúng như dự đoán, sau đó võ sư Taekwondo chỉ biết ngồi sụp xuống đất không gượng dậy nổi, cuối cùng chỉ có thể coi như đối thủ đầu hàng và thắng liên tiếp hai ván. Danh tiếng của Tần Tiểu Manh trên võ đài đã đạt tới đỉnh điểm, khi cô ấy bước xuống, vô số tiếng hoan hô vang lên.
Lôi Hổ nhìn thấy Tần Tiểu Manh đi xuống thì vội vàng tiến lên nghênh đón.
“Cô vất vả rồi. Người đâu, bảo một số nhân viên phục vụ chu đáo đến, lau mồ hôi cho cô đây, mát xa một chút để làm giảm sự mệt mỏi của cơ bắp”.
Lôi Hổ nói với người bên cạnh, đối phương đã có sáu người bị loại, còn lại trận cuối cùng, nếu như Tần Tiểu Manh có thể thắng được trận cuối cùng này, thì trận đấu lần này xem như toàn thắng.
Hắn ta cũng không ngờ cuối cùng một cô gái mười bảy, mười tám tuổi lại giành được chiến thắng, hắn ta quả thực là vô cùng kinh ngạc.
“Cảm ơn”.
Tần Tiểu Manh nói. Cô ấy đã thắng trận trước đó, bây giờ đối mặt với chiến thắng lần thứ hai, cô ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Long Thiên Tiếu.
“Cháu bị thương rồi”, Long Thiên Tiếu nhìn Tần Tiểu Manh và nói.
“Không sao, áp dụng cách hít thở mà trước đây chú dạy cho cháu, cháu cảm thấy chút thương tích này không là gì cả”.
Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì nói với vẻ mặt không hề gì. Cho đến bây giờ, cô ấy rất ít khi học theo sách vở, không ngờ những thứ bình thường Long Thiên Tiếu dạy cho cô tưởng như vô dụng nhưng bây giờ tất cả đều được dùng tới.
“Bọn họ nhất định sẽ phái người mạnh nhất ra ở trận cuối cùng, bây giờ cháu đang bị thương, nếu thực sự cảm thấy không đánh bại được thì cần hết sức cố gắng thăm dò đối thủ, hỗ trợ cho người sau”.
Long Thiên Tiếu nhìn võ đài, hơi nhíu mày và lãnh đạm nói.
“Chú yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức, cháu cảm thấy bây giờ tình hình sức khỏe của cháu rất tốt, biết đâu cháu có thể giành được thắng lợi ở trận cuối cùng thì sao?”, Tần Tiểu Manh hai tay chống hông, nói một cách rất tự tin.
“Không được thì nhận thua, phải nhớ lời của chú”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì nhắc lại.
“Vâng, cháu biết rồi, chú yên tâm”, Tần Tiểu Manh nói.
“Anh Long, người tiếp theo lên sàn có lẽ là lão già bên cạnh Phương Cận, thực lực của người này chắc cũng không kém anh Thủy, hơn nữa lấy khỏe ứng mệt, cô Tần bây giờ đang bị thương, sợ là không thể đối phó được với người này “.
Lôi Hổ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì cũng nói với Long Thiên Tiếu.
Long Thiên Tiếu nhìn lão già áo đen bên cạnh Phương Cận, đôi mắt hơi nheo lại. Đúng lúc này, người áo đen đó cũng nhìn sang bên này, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt ông ta ngưng trọng.
“Yên tâm, tôi tự sắp xếp”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì chỉ nói một cách lãnh đạm.
“Được, có anh Long ở đây, tôi vô cùng an tâm”.
Lôi Hổ nói. Lúc này, cái nhìn của hắn đối với Long Thiên Tiếu cũng hoàn toàn thay đổi rồi, trong ánh nhìn có thêm vài phần tin tưởng, dù sao thì biểu hiện của Tần Tiểu Manh quả thực là vượt ngoài dự liệu của hắn ta.
Hắn ta có thể nhìn ra, trong bốn người thì Long Thiên Tiếu là người quyết định mọi việc, ba người còn lại đều nghe theo, điều này cho thấy rằng Long Thiên Tiếu có khả năng là người có thực lực mạnh nhất trong bốn người này.
Nếu thực lực của bản thân không đủ mạnh thì làm sao có thể đào tạo được một học trò biến thái như thế?
Trong bốn người này tạo ra một cảm giác không hề đơn giản, kể cả cô bé mười bốn, mười lăm tuổi cũng làm cho người khác có cảm giác không thể nhìn thấu.
“Mẹ nó, gặp ma rồi”.
Phương Cận buồn bực đấm một phát, rõ ràng phần thắng đã nằm trong tay thế mà một cô gái tưởng như không có sức chiến đấu lại liên tiếp đánh bại hai người của bọn họ, một người là cao thủ Taekwondo, một người là cao thủ Muay Thái, đúng là gặp ma rồi.
“Phương lão nhị, sao thế, nhìn anh có vẻ không vui thế? Hay là phục vụ ở chỗ này của chúng tôi không đủ chu đáo à?”
Lôi Hổ nhìn thấy bộ dạng của Phương Cận, khiêu khích nói.
“Lôi Hổ, con mẹ nhà anh nhờ vào một cô bé thì có gì là anh hùng?”, Phương Cận vô cùng khó chịu nói.
“Đến một cô bé các anh cũng đánh không được, tôi thật xấu hổ thay cho các anh, vô cùng xấu hổ. Anh nói xem cần một đám đàn ông các anh thì có ích lợi gì?”, Lôi Hổ cười như không cười nói.
“Anh!”
Phương Cận nghe thấy vậy thì không còn lời nào để nói, tức giận đến run người.
“Nhị ca, cao thủ thực sự của bọn họ vẫn chưa lên sàn!”
Lúc này, lão già mặc áo đen bên cạnh Phương Cận ghé vào tai hắn ta nói nhỏ.
“Vẫn còn cao thủ? Tại sao lúc trước các cậu không báo cáo về việc này? Bảo các cậu điều tra bọn họ, các cậu điều tra ra cái gì? Tại sao chỗ Lôi Hổ đột nhiên lại xuất hiện nhiều cao thủ như vậy?”
Phương Cận vô cùng tức giận nói, nhưng khi nói những việc này, hắn ta không thể không hạ thập giọng, những người đằng sau hắn ta ai cũng cúi gằm mặt, không dám lên tiếng.
“Cao thủ là ai?”, Phương Cận ổn định cảm xúc và hỏi.
“Em cũng không chắc, bởi vì em không thể nhìn thấu, bốn người ngồi bên cạnh Lôi Hổ, em cần giao đấu với họ mới có thể ước chừng được thực lực của bọn họ”, lão già mặc áo đen lắc đầu và nói.
“Lão Lý, trận tiếp theo ông lên, chúng ta đã thua sáu trận rồi, nếu thua tiếp, thì sẽ hoàn toàn thua cuộc”.
Sắc mặt của Phương Cận vô cùng không tốt, hắn ta nghiêm túc nói. Hắn ta vốn không định để lão già mặc áo đen lên sàn, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, ai ngờ được cô bé này lại giỏi như vậy.
“Tôi giải quyết cô gái này thì không thành vấn đề, tôi đã quan sát những sơ hở của cô ấy, kinh nghiệm thực chiến của cô ấy không mạnh, mạnh là mạnh ở chỗ người dạy cô ấy, đã dạy cho cô ấy những chiêu thức hiểm hóc, cô ấy luôn nhắm vào những chỗ hiểm yếu của người khác để tấn công, đó là điều đáng sợ”, lão già áo đen thấp giọng nói.
“Lão Kỳ, ông phải hiểu rằng ông phải thắng liền ba trận và giành được thắng lợi chung cuộc chứ không phải chỉ hạ gục được cô bé này.
Phương Cận nghe thấy vậy thì lại lo lắng, vội vàng nói. Chuyện ngày hôm nay không được phép thất bại.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK