Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô giáo Lương, cô không sao chứ?”

Long Thiên Tiếu bước tới, hỏi Lương Tuyết Oánh. Lúc này, mặt Lương Tuyết Oánh đã đỏ bừng sưng lên, trên mặt còn có hai vết tát rõ ràng.

“Tôi không sao, anh mau đến xem bọn nhỏ đi”.

Trên mặt Lương Tuyết Oánh còn có vệt nước mắt chưa khô, cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô bé mập, xem cô bé có bị thương không.

“Là cô không tốt, không có trông chừng tốt các con”.

Nước mắt Lương Tuyết Oánh lặng lẽ rơi xuống, nếu Long Thiên Tiếu không đến kịp thời, cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Nghe thấy vậy, cô bé mập nhìn Lương Tuyết Oánh với đôi mắt sáng ngời, lắc đầu nguầy nguậy, ý muốn nói mình không sao.

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt, nếu như con mà xảy ra chuyện gì, bà nội con biết phải làm sao?”

Thấy cô bé mập vẫn ổn, trong lòng Lương Tuyết Oánh mới yên tâm được phần nào, sau đó cô lại nhìn về phía Long Tiểu Tịch, thấy Cố Tuyết Cầm đang bế cô bé, cô mới hoàn toàn yên tâm.

“Cô giáo Lương, cô đưa bọn trẻ qua đó đi, tôi sẽ lo chuyện ở đây”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Anh Long, báo cảnh sát đi, để cảnh sát xử lí bọn họ, tôi sợ lần sau bọn chúng lại tới”.

Lương Tuyết Oánh có chút lo lắng nói.

“Tôi báo cảnh sát rồi. Nhưng trước khi cảnh sát đến tôi phải làm một số việc”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, ban nãy, Lương Tuyết Oánh đã nhìn thấy thân thủ của Long Thiên Tiếu, quả thực rất kinh khủng, mấy tên đàn ông vạm vỡ được huấn luyện tốt kia đều không phải là đối thủ của anh.

“Anh Long, đánh người khác bị thương phải chịu trách nhiệm, vẫn là để cảnh sát xử lý thì hơn”.

Lương Tuyết Oánh vẫn rất lo lắng nói.

“Không sao, yên tâm, tôi tự biết chừng mực”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, nghe thấy vậy, Lương Tuyết Oánh cũng không có cách nào khác, cô chỉ có thể dẫn cô bé mập lui sang một bên.

“Các người, con mẹ nó, tại sao các người chặn đường tôi?”

Lúc này, Mã Hi Mai lớn giọng hét lên, hóa ra cô ta muốn chạy trốn, nhưng có quá nhiều người vây xem, cô ta căn bản không thể chen lấn ra ngoài. Hơn nữa, đám người chặn cô ta dường như là cố ý vậy, đứng sát vào nhau chắn trước mặt cô ta, hợp nhất thành một bức tường người.

Cô ta và Triệu Nguyên muốn tìm khe hở để chui ra, nhưng tìm mãi không thấy, chỗ nào cũng kín mít.

“Cô có bằng chứng gì nói chúng tôi chặn cô, đường này là của nhà cô sao?”

“Đúng thế, người phụ nữ mập mạp, rõ ràng là cô quá béo không chen ra được, còn trách chúng tôi”.

“Không phải giết người rồi mới đi à? Sao, muốn chạy trốn hả? Chúng tôi đều biết Triệu Nguyên là ai ở thành phố Lâm Giang đó!”

Mã Hi Mai kiêu ngạo như vậy, mọi người nghe xong rất khó chịu, ai nấy đều đáp lại.

“Các người biết tôi là ai không? Hôm nay các người dám ngăn cản chúng tôi, ngày mai các người đều phải chết”.

Mã Hi Mai vẫn vô cùng ngạo mạn nói. Nếu không phải vết thương trên mặt, cô ta cảm thấy mình còn có thể kiêu ngạo hơn.

Đám người nghe xong lời nói của Mã Hi Mai đều khịt mũi khinh bỉ, ngày mai bọn họ đều phải chết? Ngày mai bọn họ có chết không không biết, đợi cô sống được đến ngày mai đi rồi hãy nói!

“Mấy người anh em, mong mọi người nể mặt Triệu Nguyên tôi mà mở đường. Triệu Nguyên tôi vô cùng cảm kích”.

Thấy tình huống này, Triệu Nguyên nói. Anh ta cũng biết rất rõ mấy người này đang cố ý, cố ý chắn đường bọn họ, không cho bọn họ đi.

“Con mẹ nó, ai cần anh cảm kích chứ?”

“Ai là anh em của anh vậy, rác rưởi!”

“Đúng thế, tự mình đa tình”.

“Không phải anh muốn giết người ta sao? Bây giờ người ta đang đứng ở đó kìa, anh chạy cái gì, đàn ông hèn nhát!”

“Đúng vậy, ở thành phố Lâm Giang, Triệu Nguyên anh cũng là nhân vật có máu mặt, thấy tai họa liền muốn bỏ chạy, anh không cần thể diện sao?”

Đám người tôi một câu anh một câu đáp lại Triệu Nguyên, bây giờ mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực bắt nạt Triệu Nguyên, cho dù anh ta căm ghét cũng không thể tìm ai trả thù.

“Cái này…”

Nghe thấy vậy, Triệu Nguyên vô cùng xấu hổ.

“Làm gì mà đi vội thế?”

Lúc này, Long Thiên Tiếu bước tới, lãnh đạm nói.

“Long Thiên Tiếu, tôi nói cho anh biết, anh không nên được đằng chân lân đằng đầu, anh có chút khả năng, nhưng có thể làm gì chứ? Triệu Nguyên tôi không có gì ngoài tiền, công ty địa ốc Thành Dực là của tôi, hôm nay, nếu tôi xảy ra chuyện, anh không được chết yên đâu. Chỉ là hôm nay tôi dẫn đến hơi ít người, anh đừng có mà kiêu ngạo”.

Triệu Nguyên xoay người lại, có chút thiếu tự tin nói. Lúc bình thường, đi đến đâu chỉ cần dẫn theo mấy người, cơ bản là có thể giải quyết sạch sẽ, nhưng hôm nay gặp phải Long Thiên Tiếu nên xảy ra tình huống xấu hổ.

“Anh bóp má con gái tôi, còn muốn dùng dao vẽ hoa lên mặt con bé?”

Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu lạnh lùng, không biết từ bao giờ, trong tay anh đã có thêm một con dao găm, lưỡi dao sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, Long Thiên Tiếu lại đang tùy ý chơi đùa nó.

Thấy con dao găm trong tay Long Thiên Tiếu, Mã Hi Mai nuốt một ngụm nước bọt.

“Tôi nói cho anh biết, anh không được làm xằng bậy. Chúng tôi đã điều tra thân phận của anh, anh chỉ là một thằng con ở rể nhà họ Cố, anh hại tôi, nhà họ Cố có dám đứng ra vì anh không? Chỉ có mình anh, anh không thể chịu nổi cơn lửa giận của chúng tôi đâu, trừ khi anh dám giết chúng tôi, còn không anh sẽ phải đối mặt với sự báo thù vô cùng vô tận”.

Mặc dù Mã Hi Mai căng thẳng, nhưng lúc này, đầu óc cô ta vẫn rất tỉnh táo, cô ta lo lắng nói.

“Vợ tôi nói đúng, nếu hôm nay anh bỏ qua, chuyện hôm nay sẽ kết thúc ở đây, nếu không, sau này các người sẽ không được yên thân đâu”.

Dường như Triệu Nguyên cũng nhận thức được vấn đề, sau đó anh ta bình tĩnh nói.

“Giết các người? Sáng kiến này không tồi. Bỏ qua cho các người, các người nằm mơ à, trí tưởng tượng phong phú như thế, sao không viết ra?”

Nghe xong, khóe miệng Long Thiên Tiếu nở nụ cười lạnh, vừa nói anh vừa đi về phía hai người bọn họ.

“Anh làm gì vậy, đừng qua đây, tôi nói cho anh biết, bây giờ là xã hội pháp chế, nếu anh dám tổn thương chúng tôi, anh sẽ chết không có chỗ chôn”.

Mã Hi Mai liên tiếp lùi về phía sau, bất an nói. Nói xong, cô ta xoay người muốn chạy trốn.

“Bịch!”

Tốc độ của Long Thiên Tiếu rất nhanh, một cước liền đạp trúng phần lưng của Mã Hi Mai, thân hình hơi béo của cô ta đột nhiên bay ra ngoài vài thước, tiếp xúc với nơi đó một lúc lâu rồi mới dừng lại.

Thấy cảnh này, sắc mặt Triệu Nguyên cũng tái nhợt.

“Đánh cả phụ nữ, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy?”

Triệu Nguyên thấp thỏm nói.

“Tôi chỉ là một tên phế vật, một tên phế vật không có điểm mấu chốt, chuyện gì tôi cũng có thể làm ra”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

Phát hiện phép khích tướng vô dụng. Triệu Nguyên hoàn toàn hoảng sợ, hiện tại anh ta vô cùng hối hận, hối hận tại sao mình không dẫn theo nhiều người chút, nếu như vậy cũng sẽ không đến nỗi xấu hổ như bây giờ.

“Là một người đàn ông, anh có thể lựa chọn chủ động đánh nhau với tôi, như vậy anh sẽ chết vẻ vang hơn một chút. Nào, đến đi!”

Long Thiên Tiếu lại đi về phía Triệu Nguyên, lạnh lùng nói

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK