Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Chưa được gọi là tuyệt vời, chỉ là biết chút thôi”.  

             Long Thiên Tiếu khiêm tốn nói.  

             “Còn không phải là tuyệt vời sao? Thành phố Lâm Giang, không tìm ra người thứ hai có trình độ như cậu Long”.  

             Tần Viễn Lâm có chút khoa trương nói.  

             “Sao hôm nay rảnh rồi đi đánh cờ vậy?”  

             Long Thiên Tiếu chuyển đề tài, hỏi.  

             “Không phải rảnh rỗi, tôi đi đánh cờ, là vì chính sự”.  

             Tần Viễn Lâm có chút thần bí nói.  

             “Chính sự?”  

             “Hôm nay tôi đánh cờ với Lăng Giang Hà- ông cụ nhà họ Lăng, cậu cảm thấy, chơi cờ với người như vậy, chỉ đơn giản là chơi cờ thôi sao?”  

             Tần Viễn Lâm nói. Nghe được lời này, trong lòng Long Thiên Tiếu khẽ động.  

             “Các ông nói gì rồi?”  

             Long Thiên Tiếu cau mày hỏi.  

             “Nhà họ Lăng và nhà họ Thượng Quan không thể ngồi yên trước những bước đi lớn của chúng ta trong mấy ngày hôm nay. Ông ta cố ý kêu tôi đến chơi cờ, chẳng qua là muốn thăm dò tình hình. Tục ngữ nói, môi hở răng lạnh. Nhà họ Vương, nhà họ Lăng, nhà họ Thượng Quan là ba gia tộc lớn ở thành phố Lâm Giang, bỗng nhiên, nhà họ Vương không còn nữa, sao bọn họ không sợ hãi cho được?”  

             Tần Viễn Lâm thở dài một hơi, kiên nhẫn giải thích.  

             “Sau đó, ngoài trừ sợ hãi ra?”  

             Long Thiên Tiếu hỏi, anh muốn biết nhà họ Lăng và nhà họ Thượng Quan có dự định gì.  

             “Nhà họ Thượng Quan tôi không biết. Nhưng nhà họ Lăng tương đối thận trọng, bọn họ luôn như vậy, kín tiếng dè dặt, không thích gây sự. Còn nhà họ Thượng Quan thì khó nói”.  

             Tần Viễn Lâm khẽ lắc đầu nói.  

             “Bọn họ không chọc vào tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ không chọc vào bọn họ”.  

             Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.  

             “Đúng vậy. Con người Lăng Giang Hà, mặc dù đã già, nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn, ít nhất là minh mẫn hơn Vương Mộng Sinh. Nếu đầu óc Vương Mộng Sinh tỉnh táo, sao lại dẫn đến kết cục như vậy?”  

             Tần Viễn Lâm cảm xúc nói.  

             “Đầu óc minh mẫn là chuyện tốt”.  

             Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.  

             “Đúng rồi, cậu Long. Sau khi Lăng Giang Hà đó thấy hai cách phá giải mà cậu đưa ra, ông ta rất ngưỡng mộ tài đánh cờ của cậu, ông ta muốn gặp cậu, thậm chí còn muốn mời cậu giúp ông ta nhận một cuộc cá độ. Đương nhiên, chuyện nhận cá độ để sau hãy bàn, còn tùy thuộc vào việc cậu có đồng ý gặp ông ta hay không. Tôi vẫn chưa tiết lộ mọi thông tin về cậu, kể cả họ tên”.   

             Tần Viễn Lâm suy nghĩ rất chu toàn, nói.  

             “Tôi sẽ cân nhắc”.  

             Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu dừng một chút, sau đó mới nói. Đáp án của Long Thiên Tiếu khiến Tần Viễn Lâm có chút bất ngờ, với thân phận và tính cách của Long Thiên Tiếu, lẽ ra không có hứng thú với mấy thứ như cá cược cờ mới đúng.  

             Hơn nữa, chuyện của nhà họ Lăng, dường như cũng không có liên quan gì đến Long Thiên Tiếu. Long Thiên Tiếu vốn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng lần này, lại là ngoại lệ, Tần Viễn Lâm có chút kinh ngạc.  

             “Cậu Long, cậu chắc chứ?”  

             Tần Viễn Lâm kích động nói.  

             “Tôi chỉ nói là tôi sẽ cân nhắc”.  

             Long Thiên Tiếu nhấn mạnh, trên thực tế, anh không có hứng thú với chơi cờ cá cược gì gì đó, nhưng sau khi nói chuyện với Lâm Hi, anh cảm thấy mình phải tìm cơ hội để tiếp cận đồng thời hiểu rõ nhà họ Lăng và nhà họ Thượng Quan.  

             Mà trước mắt, Tần Viễn Lâm đã cho anh một cơ hội, quả thực là đang ngủ gật vớ được cái gối.  

             “Được rồi, cậu Long cứ suy nghĩ đi, khi nào xong nói với tôi một câu. Nói thật, tôi cũng rất tò mò về tài đánh cờ của cậu, cậu có thể đưa ra phương pháp phá giải ván cờ hôm nay, tôi nghĩ khả năng chơi cờ của cậu chắc chắn không tệ”.  

             Tần Viễn Lâm có chút mong đợi nói.  

             “Sợ rằng sẽ khiến ông thất vọng”.  

             Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ cười nói.  

             “Thất vọng cũng không sao, không phải chỉ là chơi chơi thôi à”.  

             Tần Viễn Lâm nói đùa.  

             “Đúng rồi, mai ông có rảnh không?”  

             Long Thiên Tiếu nhớ tới cái gì đó, sau đó nói.  

             “Nếu cậu Long tìm tôi có chuyện, tôi rảnh. Không phải thời gian do mình sắp xếp sao?”  

             Tần Viễn Lâm gượng cười nói.  

             “Mai tôi và người nhà cùng với vài người bạn sẽ đến núi Tây du ngoạn, ông đi cùng nhé!”  

             Long Thiên Tiếu từ tốn nói.  

             “Không thành vấn đề. Vào cuối thu, đoán chừng lá phong trên núi Tây đã chuyển sang màu đỏ rồi, đến núi Tây ngắm hoa cỏ mùa thu quả thực sẽ khiến tâm tình vui vẻ. Vùng đất đó, đa số vẫn chưa được khai hoang, dọc bờ sông dưới núi Tây, môi trường sinh thái rất tốt, tôm cá trên sông nhiều. Lúc này đến núi Tây, chắc cũng không đông quá, thích hợp câu cá mùa thu”.   

             Tần Viễn Lâm liền đồng ý, Long Thiên Tiếu hẹn ông ta, trong lòng ông ta cũng rất rõ, chắc chắn không chỉ đơn giản là du ngoạn.  

             Trong ấn tượng của Tần Viễn Lâm, Long Thiên Tiếu không phải là loại người thích chơi bời, hơn nữa, đi chơi còn dẫn theo ông ta lại càng không bình thường.  

             “Tôi không biết rõ lịch trình cụ thể, do hai cô bạn của vợ tôi sắp xếp. Tối tôi về hỏi lại rồi nói với ông sau, để tiện cho ông chuẩn bị”.  

             Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ nói.  

             “Được, nếu không có chuyện gì khác, tôi không quấy rầy cậu Long nữa”.  

             Nghe xong, Tần Viễn Lâm chỉ nói. Hai người chào tạm biệt rồi cúp máy.  

             Cũng vào đúng lúc này, Cố Tuyết Cầm mở cửa xe ra ngồi vào vị trí ghế lái phụ.  

             “Mai đi núi Tây chơi, anh dẫn theo một người có phiền không?”  

             Long Thiên Tiếu khởi động xe, nói với Cố Tuyết Cầm.  

             “Dù sao cũng có Sở Uyển Tình và Lương Giai đi cùng, dẫn theo người nữa không thành vấn đề, vấn đề là anh muốn dẫn ai theo?”  

             Cố Tuyết Cầm hỏi.  

             “Tần Viễn Lâm”.  

             Long Thiên Tiếu đáp.  

             “Tần Viễn Lâm? Anh dẫn ông ấy theo làm gì, chúng ta đều là thanh niên đó”.  

             Cố Tuyết Cầm hơi khó hiểu nói.  

             “Anh có một số chuyện muốn nói với ông ta, thích hợp nói chuyện ở núi Tây”.  

             Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.  

             “Ok, em nói với bọn Sở Uyển Tình là được, không thành vấn đề”.  

             Cố Tuyết Cầm vui vẻ đáp, mặc dù dẫn theo một ông già hiển nhiên có chút kỳ quái, nhưng cũng không sao cả.  

             “Mai đến núi Tây có hoạt động gì?”  

             Long Thiên Tiếu hỏi.  

             “Núi Tây đa phần chưa được khai hoang, môi trường sinh thái rất tốt. Bây giờ là cuối thu, lá phong núi Tây cũng chuyển đỏ rồi. Sở Uyển Tình nói, mai sẽ câu cá, nướng đồ ăn, ngắm phong cảnh mùa thu. Câu cá béo nhất, ăn thịt thơm nhất, ngắm lá phong đẹp nhất. Hơn nữa, cậu ấy nhấn mạnh, mai chỉ được mang theo công cụ câu cá và dụng cụ nướng, không được mang theo đồ ăn, câu được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu”.   

             Cố Tuyết Cầm chậm rãi nói.  

             “Vậy nếu không câu được cá thì chết đói trên núi à?”  

             Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cạn lời nói, mặc dù núi Tây có nhiều tôm cá, nhưng có thể câu được cá hay không còn liên quan đến kỹ thuật câu của con người.  

             “Dù sao em cũng không biết, cậu ấy nói không mang thì không mang hả? Em không điên mà chết đói cùng với người phụ nữ điên rồ đó”.  

             Cố Tuyết Cầm cong môi nói.  

             “Anh cũng nghĩ vậy”.  

             Long Thiên Tiếu cười nói.   

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK