Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không nên động một tí là xóa sổ người khác, chúng ta là người văn minh, làm việc gì cũng phải nói lý trước".  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cạn lời nói, cô gái Lâm Hi này bạo lực như vậy, anh có chút bất đắc dĩ.  
 
"Được rồi. Vậy tôi sẽ nói lý với bọn họ trước, nói lý xong rồi xóa sổ bọn họ sau".  
 
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lâm Hi.  
 
"Thế mới đúng chứ!"  
 
Long Thiên Tiếu tán thành.  
 
"Anh cả, sau khi Long thái tử biết chuyện này, ông ấy nổi trận lôi đình. Bên phía Nam Cảnh, lực lượng chiến đấu hàng đầu đã được phái đi thực hiện các hoạt động săn lùng xung quanh biên giới Nam Cảnh Đại Hạ để trả thù cho hành vi khiêu khích của liên minh sát thủ, chỉ cần người của liên minh sát thủ thực hiện nhiệm vụ ở vùng lân cận, tất cả đều bị giết sạch".  
 
Lâm Hi lại lạnh lùng nói.  
 
"Ai ra lệnh? Long thái tử sao?"  
 
Long Thiên Tiếu hỏi.  
 
"Là anh! Anh đã nói trong video rằng muốn lấy mạng của 3 trong số 50 người đứng đầu liên minh sát thủ. Long thát tử cảm thấy để cho anh làm những chuyện này quá phiền phức, cho nên anh ấy làm thay".  
 
Nghe thấy vậy, Lâm Hi đáp.  
 
"Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, mục đích để cảnh cáo liên minh sát thủ, kêu bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ".  
 
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.  
 
"Bọn họ cảm thấy đây chính là mệnh lệnh, vì vậy, hoạt động săn bắn bắt đầu từ một giờ trước. Giờ đây, các tiểu quốc ở ranh giới Đông Nam xung quanh biên giới phía Nam đã xảy ra tình cảnh hỗn loạn, tổ chức sát thủ của các liên minh phi sát thủ lớn đã tổ chức một cuộc họp trong đêm, tuyên bố bọn họ không liên quan gì đến liên minh sát thủ".  
 
Lâm Hi lại nói.  
 
"Mọi việc phải có chừng có mực, phải hiểu rõ đạo lý cuộc sống. Giết, không phải là không thể, mục đích chính là để răn đe. Khi không thể tiêu diệt hoàn toàn đối thủ thì răn đe là biện pháp khả thi nhất, để cho bọn họ không đoán ra, không dám manh động".  
 
Long Thiên Tiếu lại nghiêm túc nói.  
 
"Đã rõ anh cả, tôi sẽ chuyển lời của anh cho Long thái tử".  
 
Lâm Hi vô cùng kính cẩn nói.  
 
"Ừm, còn có chuyện gì không?"  
 
Long Thiên Tiếu nhẹ giọng nói.  
 
"Long thái tử muốn đến thăm anh, nói là gặp phải một số vấn đề trong việc luyện công, muốn thỉnh giáo anh".  
 
Lâm Hi thận trọng nói.  
 
"Không được. Ông ấy đến thành phố Lâm Giang, ra bộ dạng gì, mặc dù hiện tại, trên danh nghĩa ông ấy không phải là thủ lĩnh số một của Nam Cảnh nữa, nhưng trên thực tế ông ấy là người có quyền lực nắm giữ Nam Cảnh, đi đến đâu cũng sẽ được chú ý. Đến thành phố Lâm Giang, không cần thiết".  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói. Trong lòng anh cũng biết rất rõ, cái gì mà gặp phải vấn đề trong việc luyện công, tất cả đều đang mượn cớ.  
 
"Vậy chuyện luyện công?"  
 
Lâm Hi hỏi.  
 
"Kêu ông ấy viết câu hỏi vào một tờ giấy, sau đó cô chuyển cho tôi nhé! Cô nói với ông ấy rằng, ông ấy an tâm lãnh đạo Nam Cảnh, bảo vệ sự bình yên của tổ quốc. Nếu có một ngày tôi trở lại Nam Cảnh, chắc chắn tôi sẽ dẫn về một đội ngũ chiến đấu hàng đầu".  
 
Long Thiên Tiếu lấy lại bình tĩnh, sau đó nói.  
 
"Được, tôi sẽ chuyển lời của anh cả cho Long thái tử một cách chi tiết nhất".  
 
Nghe thấy vậy, Lâm Hi bình tĩnh nói. Trong lòng cô dâng lên sự xúc động, anh cả chưa bao giờ quên các anh em đồng đội cùng vào sinh ra tử ở Nam Cảnh, cô có chút mong chờ ngày anh cả trở lại Nam Cảnh, không biết đến lúc đó cảnh tượng sẽ như thế nào?  
 
Nói chuyện một lúc, cả hai tạm biệt nhau rồi cúp máy.  
 
Bây giờ đã hơn 2 giờ, Long Thiên Tiếu ngồi ở trong xe một lúc rồi mới lên lầu.  
 
Thành phố Lâm Giang, trong căn biệt thự sang trọng nhà họ Vương, Vương Như Long và Vương Như Lực cúi đầu đứng trước mặt ông cụ Vương- Vương Mộng Sinh.  
 
"Nói đi, mặt Như Lực là sao?"  
 
Ông cụ Vương chỉ vào vết ngón tay trên mặt Vương Như Lực, hỏi.  
 
"Ông nội, cháu, hu hu, cháu bị tên phế vật đó đánh, bị đánh thành ra bộ dạng này, cháu không dám đi tham gia tiệc rượu nữa, cháu không có mặt mũi gặp người khác, hu hu hu!"  
 
Vương Như Lực vừa khóc rưng rức vừa nói.  
 
"Như Long, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cháu làm ăn kiểu gì mà để em trai cháu bị người khác đánh thành ra bộ dạng này hả?"  
 
Ông cụ Vương chống gậy lên mặt đất, có chút kích động nói.  
 
"Đều trách nó không nghe theo lời khuyên của cháu, nếu cháu là đối phương, cháu cũng sẽ đánh nó. Ông nội, không biết từ khi nào, một số tên đàn ông trong nhà họ Vương chúng ta mắc bệnh mê gái, noi theo Tào Mạnh Đức thời xưa, thích phụ nữ đã có chồng".  
 
Nghe thấy vậy, trên mặt Vương Như Long không mang theo chút cảm xúc, anh ta lạnh lùng nói.  
 
"Em chỉ nhìn người phụ nữ đó chút, thì sao chứ? Em nhìn trúng cô ta, đó là may mắn của cô ta. Ở thành phố Lâm Giang, chỉ cần là phụ nữ em nhìn trúng, bất kể có chồng hay không có chồng đều ngoan ngoãn bò lên giường của em, không phải sao?"  
 
Vương Như Lực kiêu ngạo nói.  
 
"Thành phố Lâm Giang, không phải người nào em cũng có thể chọc tới".  
 
Vương Như Long vô cùng tức giận nói, nếu không phải do ông nội yêu cầu, anh ta sẽ không dẫn theo đứa em trai thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều này đi cùng.  
 
"Anh ta chỉ là một thằng con rể vô tích sự, có gì mà phải sợ, tối nay, em sẽ kêu người xử lý anh ta".  
 
Vương Như Lực không phục nói, từ nhỏ đến lớn, không có ai dám tát cậu ta, hôm nay, cậu ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.  
 
"Nếu em có não, em cũng sẽ không có ý nghĩ như vậy. Trần Hướng Thiên biết nội tình bên trong, nếu tối nay em hành động, cho dù em thành công, Trần Hướng Thiên sẽ nghi ngờ chúng ta đầu tiên. Em xong đời chỉ là chuyện nhỏ, khiến chúng ta mang mác thông đồng với địch phản quốc mới là chuyện lớn. Điều này liên quan đến việc chúng ta có thể giành được chỗ đứng ở thành phố Lâm Giang hay không đó".  
 
Vừa nghe được lời này, Vương Như Long bất lực không nói nên lời. Đều cùng một mẹ sinh ra, tại sao nội dung trong não của bọn họ lại khác nhau nhỉ?  
 
"Anh ta chỉ là một kẻ vô dụng, nhà họ Cố chỉ là một gia tộc nhỏ".  
 
Vương Như Lực tiếp tục tranh luận.  
 
"Thôi được rồi, im miệng lại cho ông!"  
 
Ông cụ Vương khẽ nhíu mày, nổi nóng nói. Nghe thấy vậy, hai người nhất thời không dám nói gì nữa.  
 
"Như Long nói không sai, Như Lực, cháu nên thận trọng và cẩn thận khi làm mọi việc, suy nghĩ kĩ hơn, lấy đại cục làm trọng".  
 
Ông cụ Vương nhướng mày, sau đó nói. Nghe thấy thế, trên mặt Vương Như Lực lại hiện lên vẻ ấm ức không phục.  
 
"Như Long, lần này cháu đến gặp người đó, cháu cảm thấy thế nào?"  
 
Vương Mộng Sinh lại hỏi.  
 
"Ông nội, cháu cảm thấy người này không đơn giản, cũng không phải là kẻ vô dụng như lời đồn. Nguyên nhân bọn cháu đến tìm anh ta, anh ta biết rất rõ, khi cháu nói chuyện với anh ta, anh ta luôn tìm ra điểm sơ hở trong lời nói của cháu để tiện cho việc đáp trả".  
 
Vương Như Long đánh giá rất cao về Long Thiên Tiếu, nhiều năm trôi qua, anh ta tự cho mình là giỏi, cảm thấy bản thân cũng được coi là người lão luyện, dày dặn kinh nghiệm, nhưng ở trước mặt Long Thiên Tiếu, anh ta lại lộ nguyên hình.  
 
"Còn gì nữa không?"  
 
Vương Mộng Sinh khẽ gật đầu, trên mặt không chút biểu cảm, lạnh giọng hỏi.  
 
"Anh ta kêu cháu điều tra kỹ hơn, cẩn thận xem xét có nên thủ tiêu anh ta hay không và điều tra chuyện gần đây của anh ta".  
 
Vương Như Long hít một hơi thật sâu, sau đó nói.  
 
"Vậy quan điểm của cháu là gì?"  
 
Vương Mộng Sinh gật đầu, nghiêm túc hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK