Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn dùng lực lượng Nam Cảnh để giải quyết việc riêng của mình, đây là điểm mấu chốt trong nguyên tắc của tôi”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ nói.  

“Cho nên, anh cả muốn bồi dưỡng một nhóm cao thủ như vậy sao?”  

Lâm Hi nghe vậy cũng hiểu được ý của Long Thiên Tiếu, như nhìn ra được điều gì đó liền nói.  

“Đúng vậy”.  

Long Thiên Tiếu khẳng định chắc nịch nói.  

“Đây chính là nguyên nhân anh cả muốn hợp nhất các thế lực ngầm thành phố Lâm Giang lại, anh cả muốn từ trong đó tìm kiếm nhân tài hữu dụng”.  

Lâm Hi lại nói.  

“Cô nói không sai”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng nói.  

“Anh cả muốn bồi dưỡng cao thủ như vậy, nhất định phải có một cái cớ, phải có điều ngụy trang, nếu như gióng trống khua chiêng, chỉ sợ cũng không phải là điều anh cả muốn thấy”.  

Lâm Hi nhàn nhạt nói.  

“Vấn đề này, Tần Viễn Lâm sẽ giải quyết giúp tôi. Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu là lấy được Bắc Thành. Có được Bắc Thành rồi tính bước tiếp theo”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng nói.  

“Kỳ thật, tôi rất đồng tình với anh cả khi bồi dưỡng một lực lượng như vậy. Gần đây phía liên minh sát thủ đã xảy ra một chút biến cố”.  

Sau một hồi trầm ngâm, Lâm Hi nói.  

“Biến cố gì?”  

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền hỏi.  

“Bởi sau chuyện của Tiếu Khắc Thác kéo theo Nam Cảnh triển khai hành động săn giết, bên trong liên minh sát thủ xuất hiện nhiều luồng ý kiến khác nhau. Một bộ phận lớn người trong liên minh sát thủ, bởi vì sự thỏa hiệp của Tát Lạp Ngõa Đóa mà tỏ ra rất bất mãn với hắn ta. Đại bộ phận tổ chức trong liên minh sát thủ tuyên bố muốn trả thù Nam Cảnh và Đại Hạ. Mấy ngày nay, tiếng nói yêu cầu Tát Lạp Ngõa Đóa từ chức rất cao, nếu Tát Lạp Ngõa Đóa từ chức thì thái độ và chiến lược của liên minh sát thủ đối với chúng ta hẳn sẽ phát sinh thay đổi lớn”.  

Lâm Hi lại nói.  

“Thay đổi thế nào? Giống như năm đó, lại lần nữa đặt chân vào địa giới Đại Hạ sao?”  

Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút trào phúng nói.  

“Không ngoại trừ điều này có thể xảy ra. Bọn họ cũng không biết đến sự tồn tại của anh cả. Hơn nữa, chuyện năm đó đều đã là những chuyện cũ, vết sẹo cũng đã lành, có lẽ bọn chúng cảm thấy mình đã đủ lông đủ cánh rồi”, Lâm Hi đáp.  

“Vết sẹo lành rồi thì cho bọn chúng thêm mấy vết sẹo nữa, đủ lông đủ cánh rồi liền nhổ hết lông cánh của chúng đi”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy, vẻ mặt trào phúng nói.  

“Đó là đương nhiên, việc này, cho dù anh cả không ra tay, Nam Cảnh của chúng ta cũng đủ lực lượng nòng cốt để đối phó với chúng. Binh lính ở Nam Cảnh của chúng ta có đến hàng triệu người, so với liên minh sát thủ đó thì tinh binh của chúng ta mạnh hơn rất nhiều”.  

Lâm Hi có vài phần kiêu ngạo nói.  

“Nếu thực sự có biến cố như vậy, ngược lại cũng không phải chuyện xấu. Tôi không phải đang muốn bồi dưỡng một lực lượng lớn mạnh hay sao? Bọn chúng vừa hay đến để luyện tập, cô quan sát chặt chẽ động tĩnh của chúng, tôi sẽ tận lực bồi dưỡng đội ngũ này lớn mạnh hơn”.  

Long Thiên Tiếu đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng táo bạo nào đó, vì vậy nói.  

“Được, anh cả, một khi gió thổi cỏ lay có động tĩnh gì tôi sẽ lập tức thông báo cho anh ngay”.  

Lâm Hi nghe thấy vậy, vô cùng cung kính nói.  

“Ừm, nếu không có việc gì nữa, tôi cúp máy đây. Muộn rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi”.  

Long Thiên Tiếu đáp lại.  

“Vâng, anh cả cũng nghỉ ngơi sớm một chút”.  

Lâm Hi nói, sau khi hai người chào tạm biệt đều tự tắt điện thoại của mình.  

Sau khi tắt máy, Long Thiên Tiếu liền về nhà.  

Lúc này, đã là mười một giờ, Cố Tuyết Cầm lúc này đã về nhà rồi.  

Đầu tiên anh đến phòng của Long Tiểu Tịch, thấy cô bé đã ngủ rồi, sau đó mới quay trở về phòng ngủ của mình.  

“Nửa đêm nửa hôm anh còn đi đâu vậy?”  

Cố Tuyết Cầm đã tắm rửa xong xuôi, tựa người vào giường, trong tay cầm điện thoại di động, thấy Long Thiên Tiếu trở về liền hỏi.  

“Anh cùng Tần Viễn Lâm ra bên ngoài một lát, bàn một số công chuyện”.  

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, bèn cởi áo khoác bên ngoài ra và nói.  

“Bên ngoài lạnh như vậy, anh mau đi tắm rửa trước đi, nhanh lên”.  

Cố Tuyết Cầm vẫn hết sức chăm chú nhìn điện thoại, hơi ngẩng đầu một chút nói với Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu nghe thấy thế chỉ liếc nhìn qua Cố Tuyết Cầm rồi đi vào trong phòng tắm.  

Ước chừng hơn mười phút sau, Long Thiên Tiếu rốt cuộc cũng từ trong phòng tắm đi ra, đứng trước gương, tự sấy khô tóc.  

Lúc này, Cố Tuyết Cầm từ trên giường đi xuống.  

“Để em giúp anh”.  

Xưng hô thay đổi làm Long Thiên Tiếu có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã thích ứng được, bọn họ vốn dĩ là vợ chồng, nên xưng hô thân mật như vậy từ lâu rồi.  

Cố Tuyết Cầm lấy máy sấy tóc trong tay Long Thiên Tiếu sau đó nói.  

“Em nghỉ ngơi đi, đi dạo phố cả một ngày không mệt sao?”  

Long Thiên Tiếu nghe vậy hỏi.  

“Em vẫn ổn”.  

Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng đáp lại, rất chuyên tâm sấy tóc cho Long Thiên Tiếu, sau bảy tám phút, cuối cùng cô cũng ngừng lại.  

“Được rồi, anh qua đây ngồi đi”.  

Sau khi làm xong hết thảy, Cố Tuyết Cầm quay trở về giường, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình rồi nói với Long Thiên Tiếu.  

“Làm gì vậy?”  

Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút khó hiểu hỏi lại, nhưng anh vừa mới ngồi xuống, đặt hai chân vào trong chăn.  

Cố Tuyết Cầm liền nhích lại gần, đầu tựa trên vai Long Thiên Tiếu, tay phải cầm điện thoại, sau đó “tách” một tiếng, chụp ảnh của hai người lại.  

Long Thiên Tiếu dưới tình huống không kịp chuẩn bị gì mà đã chụp hình, bộ dạng trong ảnh có chút ngáo ngơ, biểu cảm của Cố Tuyết Cầm lại hơi mỉm cười.  

“Được rồi”.  

Cố Tuyết Cầm nhìn nhìn ảnh chụp, thản nhiên nói, lập tức mở điện thoại ra, bắt đầu chỉnh sửa lại một chút, sau một hồi, cô đặt bức ảnh đã qua xử lý làm hình nền WeChat.  

“Sao rồi, có đẹp không?”  

Cố Tuyết Cầm đưa điện thoại đến trước mặt Long Thiên Tiếu, rồi hỏi.  

“Dù thế nào em đều đẹp mà”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười cười nói.  

“Hừ, dẻo miệng!”  

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu một cái, tức giận nói. Tuy miệng nói như vậy, nhưng cô vẫn ôm lấy cánh tay Long Thiên Tiếu, hiển nhiên rất hưởng thụ lời này của anh.  

“Anh nói xem bàn tay anh xấu như vậy, sao có thể đàn được tiếng piano hay đến vậy nhỉ?”  

Cố Tuyết Cầm dựa vào Long Thiên Tiếu, cầm lấy tay Long Thiên Tiếu cẩn thận nhìn sau đó nói. Tay Long Thiên Tiếu vô cùng thô ráp, trên đó còn có rất nhiều vết sẹo, đặt một chỗ với bàn tay mềm mại của Cố Tuyết Cầm rõ ràng rất đối lập.  

“Anh chỉ học qua một chút, cũng không phải chuyên nghiệp, chỉ là mọi người thấy hay thôi”.  

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười khổ nói.  

“Cả thế giới đều thấy hay đấy? Ý của anh là anh có tài năng thiên phú sao?”  

Cố Tuyết Cầm dựa vào bả vai Long Thiên Tiếu, cầm lấy bàn tay to lớn của Long Thiên Tiếu, cô nghe thấy vậy hơi ngẩng đầu lên nhìn Long Thiên Tiếu, khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong ánh mắt nhất thời nhu tình như nước.  

Chỉ với một ánh mắt, bầu không khí liền thay đổi, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đôi môi đỏ mọng mê người của Cố Tuyết Cầm, trong lòng Long Thiên Tiếu dâng lên một cảm giác không kiềm chế được, kìm lòng không được mà hôn Cố Tuyết Cầm.  

Cơ hồ theo bản năng, Cố Tuyết Cầm cũng ôm lấy cổ Long Thiên Tiếu, cơ thể Long Thiên Tiếu ngả xuống, ôm lấy Cố Tuyết Cầm nằm xuống, thuận tay tắt đèn ngủ đi.  

“Anh muốn làm gì vậy?”  

Ở trong chăn truyền đến giọng nói có chút kích động của Cố Tuyết Cầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK