Cố Tuyết Cầm nghe thấy những lời này, chỉ cúi thấp đầu ăn sáng, đầu cũng không ngẩng lên, mặt cô đã đỏ như trái gấc rồi. Nếu bây giờ trên mặt đất có một cái lỗ, cô sẽ không chút do dự mà chui xuống dưới.
“Được rồi, ăn đồ ăn của con đi, nhiều đồ ăn như vậy cũng không lấp được miệng con lại”.
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Long Tiểu Tịch, gắp cho Long Tiểu Tịch một chiếc bánh bao nhân thịt, tức giận nói, con nhóc này đang đâu không lại nói linh tinh.
“Hì hì, chị Tuyết Cầm, đều là vợ chồng rồi không phải ngượng đâu”.
Long Tiểu Tịch cười hì hì, vô cùng thẳng thắn nói, Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, cảm giác trên trán đầy vạch đen, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống mặt đất.
Đứa nhỏ này thành tinh rồi sao?
“Khụ khụ, ăn đồ ăn đi, sao cháu nhiều lời vậy, nhiều đồ ăn thế này cũng không bịt miệng cháu được”.
Long Vận Nhi cũng nhìn thấy vẻ ngại ngùng của Cố Tuyết Cầm, nói với Long Tiểu Tịch.
“Ài, vậy được rồi, cái này có gì phải ngại nhỉ?”
Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy, nghiêm túc nói, thật vất vả bữa sáng này rốt cuộc cũng ăn xong, Cố Tuyết Cầm cảm giác đến ăn bữa sáng cũng quá khổ rồi.
“Về sau không được nói bừa nữa, có tin chị Tuyết Cầm đánh em không?”
Sau khi ăn sáng xong, Cố Tuyết Cầm ôm lấy Long Tiểu Tịch sau đó nói.
“Hì hì, về sau em không nói bừa nữa”.
Long Tiểu Tịch cười hì hì, có chút đắc ý nói. Bộ dạng con bé như đã đạt được mục đích, Cố Tuyết Cầm trông thấy bộ dạng này, thật sự muốn đánh con bé một cái nhưng lại không nỡ.
Cố Tuyết Cầm bế Long Tiểu Tịch lên tầng, đưa Long Tiểu Tịch vào trong phòng ngủ của mình, cô lại đi đến trước gương, chải chuốt trang điểm lại cho chính mình.
Không thể không nói cô nhìn bản thân trong gương thấy chính mình hôm nay quả thực có chút không giống ngày thường, từ khí sắc đến làn da đều căng bóng, đều nổi bật đến một hai tone, nhìn qua lại càng thấy làn da thêm khỏe mạnh.
Chẳng lẽ bởi tối hôm qua Long Thiên Tiếu mát xa giúp mình sao? Trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc, khi đó quả thực rất thoải mái, không thể tưởng tượng được sau khi mát xa xong lại còn có công hiệu đặc biệt như vậy, quả đúng là không thể ngờ được.
Lúc này, Long Thiên Tiếu còn đang bận rộn trong bếp nấu cơm trưa.
Bởi vì hôm nay có sắp xếp đặc biệt, anh cũng không định ăn cơm tại nhà cho nên định nấu nướng xong xuôi rồi mang đến cho Long Đức Phúc và Lý Bình.
Đang nấu được một nửa, điện thoại lại vang lên, đúng lúc này, Cố Tuyết Cầm vừa hay đi xuống.
“Cô giúp tôi xem chừng một chút, tôi đi nghe điện thoại”.
Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy đáp lại. Long Thiên Tiếu bèn đi ra ngoài.
“Cả ngày cứ thần thần bí bí”.
Cố Tuyết Cầm lẩm bẩm trong miệng.
“Anh Long, anh không quên hôm nay là ngày gì chứ?”
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Cao Bá.
“Hửm, có chuyện gì sao?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, hỏi lại.
“Tôi gọi điện thoại cho anh Long là muốn nói cho anh biết về địa điểm thi đấu của chúng ta, còn cả thời gian nữa. Thời gian là hai giờ chiều nay, ở võ quán Thiên Đạo Đông Thành của thành phố Lâm Giang”.
Cao Bá nghe vậy, trực tiếp nói.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên nói.
“Được, gặp lại anh Long sau!”
Cao Bá nghe thấy vậy, bèn cúp điện thoại.
Sau khi Long Thiên Tiếu cúp điện thoại, anh liền nhắn tin cho Lục Thanh Dao và Tần Tiểu Manh, bảo bọn họ chờ mình. Về chuyện thi đấu lần này, Tần Tiểu Manh và Lục Thanh Dao đều biết đến, dưới sự kiên quyết của hai người, Long Thiên Tiếu không thể không dẫn họ cùng đi.
Sau một hồi, Long Thiên Tiếu liền hẹn địa điểm gặp mặt với Tần Tiểu Manh và Lục Thanh Dao.
Hơn nữa, nói cho hai người biết sẽ dẫn theo Cố Tuyết Cầm cùng đi, mà Cố Tuyết Cầm chỉ biết đây là một buổi trao đổi tập luyện bình thường, bảo Lục Thanh Dao và Cố Tuyết Cầm chú ý lời nói, bởi anh không muốn Cố Tuyết Cầm lại lo lắng thêm cho mình.
Tầm mười giờ, Tần Tiểu Manh đã tìm đến cửa.
“Ông chú kỳ quái, chị Tuyết Cầm, hai người đều ở đây sao?”
Tần Tiểu Manh vào cửa rồi hô lên.
“Không phải bảo cháu đợi chú à? Cháu chạy đến đây làm gì?”
Long Thiên Tiếu có chút không nói nên lời, anh chỉ mới nấu xong một nửa, mà Tần Tiểu Manh đã qua rồi.
“Oa, thơm quá, cháu ngửi được mùi thơm của đồ ăn, thơm quá, đây là canh gì vậy, cháu có thể nếm thử không?”
Tần Tiểu Manh căn bản không quan tâm đến Long Thiên Tiếu, từ tận đáy lòng hỏi.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cảm giác trán đầy vạch đen, Tần Tiểu Manh tốt xấu gì cũng là tiểu thư nhà giàu, là cô chủ nhà họ Tần, có thể có một chút phong thái của cô chủ nhà giàu được không, cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn thôi? Trong lòng Long Thiên Tiếu cũng phải cạn lời.
“Là canh thịt vịt vừa mới nấu xong, nếu em muốn nếm thử chị sẽ múc cho em một bát”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy chỉ cười cười nói, cô hiểu rất rõ, về phương diện ăn uống Tần Tiểu Manh vẫn luôn cố chấp như vậy.
“Được, được, cảm ơn chị Tuyết Cầm, em sẽ không khách sáo đâu”.
Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy, vô cùng vui vẻ nở nụ cười, cười đến nỗi mắt cũng híp thành một đường.
“Cháu có khi nào biết khách sáo à?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút nói không nên lời.
“Ày, ông chú kỳ quái, sao cháu cảm giác chú quái gở như vậy, tính khí cứ như đàn bà vậy”.
Tần Tiểu Manh nghe thấy lời này, nhất thời không vui vẻ, nhịn không được mở miệng nói.
“Đừng quan tâm anh ấy, anh ấy là vậy đấy”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, liếc nhìn Long Thiên Tiếu một cái, tức giận nói, trong tay cầm một cái bát đi đến trước mặt Tần Tiểu Manh.
“Cảm ơn chị Tuyết Cầm, vẫn là chị Tuyết Cầm tốt nhất”.
Tần Tiểu Manh lấy lòng nói.
“Sao chị lại đến đây rồi?”
Lúc này, Long Tiểu Tịch từ trên tầng đi xuống, chân đi dép lê, mặc bộ đồ ngủ con thỏ, hai tay đút túi, vẻ mặt lạnh lùng thốt ra.
“Nhóc con, sao chị lại không thể đến hả?”
Tần Tiểu Manh nghe thấy lời này, nhất thời không vui nói. Cô ấy luôn cảm giác nhóc con này có thành kiến với mình.
“Hơ hơ hơ, quỷ tham ăn!”
Long Tiểu Tịch làm mặt quỷ, nhìn Tần Tiểu Manh nói, sau đó cũng đi vào trong phòng bếp bưng một cái bát đặt đối diện Tần Tiểu Manh, mất chút sức lực bò lên trên bàn, rồi bắt đầu ăn một cách thoải mái vui vẻ.
“Em cũng không hơn là mấy”.
Tần Tiểu Manh tức giận nói.
“Người ta chỉ là trẻ con thôi biết chưa hả, đồ không biết xấu hổ”.
Long Tiểu Tịch hiên ngang lẫm liệt nói.
“Em cũng biết mình vẫn còn là trẻ con đấy à? Không biết ngại!”
Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy, hết chỗ nói nổi, đứa nhóc này còn biết mình là trẻ con, đứa bé này sống cũng không uổng nhỉ.
“Không phải anh nói tham gia trao đổi đấu võ sao? Còn tính dẫn theo ai nữa?”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, liền hỏi lại.
“Tần Tiểu Manh còn có Lục Thanh Dao, để cho họ trải nghiệm làm quen dần. Dù sao tôi cũng nhận tiền lương 100 ngàn tệ mỗi tháng của tập đoàn Long Đằng!”
Long Thiên Tiếu bận rộn nấu ăn, thản nhiên nói.
“Cuối cùng lương tâm anh cũng trỗi dậy rồi hả”.
Cố Tuyết Cần nhìn thoáng qua Long Thiên Tiếu, tức giận nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ mỉm cười.
“Sau buổi tối hôm qua, tôi thấy cơ thể mình tốt hơn nhiều rồi, hôm nay tinh thần cũng phấn chấn hơn, lưng cũng không mỏi nữa”.
Cố Tuyết Cầm vô cùng tán thưởng nói.
“Sau này mỗi ngày tôi đều mát xa cho cô một chút, kiên trì trong vòng một tháng, cơ thể cô sẽ ngày càng khỏe hơn, mức độ có thể tăng thêm một hai bậc”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế chỉ thản nhiên nói. Đối với hiệu quả như vậy, Long Thiên Tiếu cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK