“Đi dạo, tiêu cơm, bố lừa ai vậy? Từ trước đến nay bố chưa bao giờ ra ngoài đi dạo, hơn nữa, cho dù là đi dạo, bố nằm ở đây làm gì, ở đây lạnh biết bao?”
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm có chút tức giận nói.
“Tuyết Cầm, bố không sao, các con về đi, bố cũng phải về rồi!”
Cố Vân Sơn có chút xấu hổ nói.
“Không được, bố phải nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sao Cố Tuyết Cầm có thể dễ dàng bỏ qua được, cô hỏi.
“Không có chuyện gì đâu. Các con nghĩ nhiều quá rồi thôi, thả bố ra, bố phải về rồi”.
Cố Vân Sơn lại nói.
“Bố, có phải là Vương Mỹ đuổi bố đi không?”
Lúc này, Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Không, sao có thể”.
Cố Vân Sơn phủ nhận.
“Bố, bố đừng lừa con, Cố Thiếu Duy đã trở về sau kì thực tập, có phải là bọn họ đuổi bố ra khỏi nhà đúng không?”
Hốc mắt Cố Tuyết Cầm hơi đỏ lên, cô nói.
“Ồ! Đây là bố của cô cậu à. Ông ấy ở đây cả ngày, đến tối cũng không đi gần một tuần rồi, ngày ngày ở đây đến nửa đêm rồi mới rời đi, có khi còn ở đây cả đêm. Trời lạnh như vậy, không sợ bị lạnh chết à? Ngày nào cũng chỉ uống nước lọc với ăn bánh mì, sao mà chịu cho nổi?”
Lúc này, một bác gái bán quà vặt bên cạnh bước tới, nói. Bị vạch trần, gương mặt già nua của Cố Vân Sơn đỏ lên, ông cảm thấy không biết giấu mặt đi đâu.
“Cảm ơn bác gái, bây giờ bọn cháu sẽ đưa ông ấy về”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.
“Ừ, vậy mọi người về đi, trời hôm nay lạnh quá!”
Bác gái tốt bụng đó nghe thấy vậy lại tiếp tục công việc buôn bán của mình.
“Bố, bố còn lừa con? Căn nhà đó là do bố vất vả cố gắng kiếm tiền mua, bọn họ dựa vào đâu để đuổi bố đi chứ? Thật quá đáng”.
Hai mắt Cố Tuyết Cầm lại đỏ lên, cô có chút phẫn nộ nói.
“Các con không cần lo cho bố, mấy đứa cứ sống tốt cuộc sống của mình là được, mẹ các con là người như thế nào, các con cũng không phải là không biết! Được rồi, kệ bố, về đi, bố cũng về đây”.
Cố Vân Sơn đẩy tay Cố Tuyết Cầm ra, viện cớ nói.
“Không được”.
Cố Tuyết Cầm vẫn không buông tay ra.
“Bố, tối nay bố đến chỗ bọn con trước nhé, ăn cơm xong, bọn con đưa bố về, đến lúc đó, con sẽ nói chuyện với Vương Mỹ”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu nói. Anh không nhận Vương Mỹ là mẹ vợ, nhưng vẫn nhận Cố Vân Sơn là bố vợ. Trong bốn người nhà bọn họ, tính cách của Cố Tuyết Cầm khá hợp Cố Vân Sơn, Cố Thiếu Duy lại có chung ý kiến với Vương Mỹ từ khi còn nhỏ.
“Cậu nói chuyện với bà ấy kiểu gì, không được đâu. Bà ấy tham lắm, bà ấy muốn sống chỗ các con, chuyện này, cho dù các con đồng ý, bố cũng sẽ không đồng ý. Bà ấy không làm được gì liền đuổi bố đi, bà ấy cứ như vậy, đợi đến lúc bà ấy phát hiện ra làm vậy không có tác dụng gì là không sao nữa mà. Các con khó khăn lắm mới có được cuộc sống yên ổn, bố không muốn làm khó các con”.
Nghe thấy vậy, Cố Vân Sơn lắc đầu nói, ông biết rất rõ bản chất con người của vợ mình.
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước, giữ ấm cơ thể, ăn chút gì đó, bố đừng nói nữa, con và Thiên Tiếu sẽ nói chuyện với bà ấy”.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm kéo Cố Vân Sơn đi, sau đó nói, Cố Vân Sơn đành phải lên xe.
“Chào buổi tối ông ạ”.
Long Tiểu Tịch ngồi ở ghế sau thấy Cố Vân Sơn, cô bé liền hét lên.
“Chào Tiểu Tịch”.
Cố Vân Sơn cưng chiều sờ vào chiếc đầu nhỏ của Long Tiểu Tịch. Vốn dĩ ông rất quý đứa trẻ này, chỉ là bởi vì thái độ của Vương Mỹ, trước đây ông không dám quá thân thiết với con bé.
“Ông đến nhà chúng ta ăn cơm sao? Tối nào nhà cháu cũng có rất nhiều đồ ăn ngon, sau này ông có muốn ở lại nhà cháu không?”
Long Tiểu Tịch lại nói.
“Ông không ở, ông ăn cơm xong sẽ đi, khi nào có thời gian rảnh ông lại đến chơi với Tiểu Tịch nhé”.
Cố Vân Sơn ân cần nói.
“Vâng ạ!”
Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn đáp lại. Cô bé có ấn tượng tốt về Cố Vân Sơn, dù sao thì trước đây Cố Vân Sơn chưa bao giờ gay gắt với cô bé, có lúc còn cho cô bé kẹo, bánh bao…
Trên đường đến biệt thự trên đỉnh núi, Cố Vân Sơn kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối một lượt, thực tế là Vương Mỹ đem hết lửa giận không được ở biệt thự đổ lên đầu Cố Vân Sơn, đuổi ông ra khỏi nhà, cũng chỉ đến nửa đêm, ông mới có thể lén lút quay về, ngủ trong căn phòng của Long Thiên Tiếu và Long Tiểu Tịch ở, ngày hôm sau lại bị đuổi ra ngoài, có lúc, cửa bị khóa, ông không thể về nhà, chỉ có thể ở ngoài đường cả đêm.
Cũng may, ông có sức khỏe tốt, gần một tuần rồi mà không gặp vấn đề gì.
“Anh, chị dâu, vị này là ai vậy?”
Nghe thấy tiếng xe của Long Thiên Tiếu, Long Vận Nhi liền chạy ra.
“Ông ấy là bố của chị dâu em, nhỏ tuổi hơn bố mẹ, em có thể gọi ông ấy là chú Cố. Bố, đây là em gái con”.
Long Thiên Tiếu giới thiệu.
“Cháu chào chú”.
Long Vận Nhi nói.
“Chào cháu. Em gái hả, chưa từng nghe nói cậu còn có một cô em gái”.
Nghe thấy vậy, Cố Vân Sơn có chút cảm khái nói.
“Chú Cố vào nhà đi, ở bên ngoài lạnh, bên trong có máy sưởi”.
Long Vận Nhi lại nói. Mấy người cùng nhau bước vào, lúc này, Tần Viễn Lâm và Tần Tiểu Manh đã đến rất đúng giờ, ngồi vào bàn chờ ăn tối!
“Cậu Long, cô Cố về rồi đấy à”.
Thấy Long Thiên Tiếu vào, Tần Viễn Lâm không biết xấu hổ nói.
“Chủ tịch Tần cũng ở đây à, để mọi người đợi lâu rồi, bây giờ chúng tôi đi nấu cơm, nhanh có đồ ăn thôi”.
Long Thiên Tiếu nói. Đôi với chuyện Tần Viễn Lâm đến ăn trực, anh cảm thấy có gì đó không đúng, người ta muốn tiền có tiền, muốn gì được nấy, trong nhà có đầu bếp nổi tiếng, sao lại thích ăn cơm nhà anh nhỉ?
“Cháu chào ông Tần”.
Thấy Tần Viễn Lâm, Long Tiểu Tịch liền hét lên.
“Ôi, chào cháu. Cháu xem ông mang đến cho cháu thứ gì này, bao lì xì hôm qua ông hứa với cháu”.
Nói xong, trên tay Tần Viễn Lâm xuất hiện thêm một phong bao lì xì lớn màu đỏ, trong đó nhét một xấp tiền lộ ra một nửa, nhìn qua ít nhất phải có 10 ngàn tệ, Tần Viễn Lâm cũng không thèm chớp mắt lấy một cái nhét vào tay Long Tiểu Tịch.
“Nhiều tiền quá!”
Long Tiểu Tịch sửng sốt.
“Bố chị có tiền, không quan tâm đến chút tiền nhỏ nhoi này, em cứ cầm đi!”
Thấy bộ dạng của Long Tiểu Tịch, Tần Tiểu Manh có chút kiêu ngạo nói.
“Chủ tịch Tần làm gì thế, trẻ con không cần nhiều tiền như vậy đâu, ông cầm về đi”.
Cố Tuyết Cầm vội vàng nói.
“Không được, cô Cố, đây là tiền ăn của tôi, ăn trực nhà cô nhiều bữa như vậy, thật ngại quá. Một chút tiền không đáng là bao!”
Tần Viễn Lâm khách sáo nói.
“Chủ tịch Tần muốn đến lúc nào thì đến, ăn bữa cơm mà thôi, nấu thêm cho một hai người ăn cũng không tính là bao”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Vậy tôi không khách sáo với mọi người nữa, mọi người cũng đừng khách sáo với tôi, sau này đến ăn cơm tôi nhất định sẽ trả tiền. Một tháng 100 ngàn tệ có đủ không, một người 100 ngàn tệ, hai người, một tháng 200 ngàn tệ”.
Vừa nghe Long Thiên Tiếu nói như vậy, Tần Viễn Lâm liền mừng rỡ, đây không phải là vấn đề tiền bạc, chủ yếu là đồ ăn ở đây quá ngon
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK