Mục lục
Ông bố chiến thần – Vương Tọa (Truyện full tác giả: Long Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bách Lý Vô Cầu bên này muốn phẫu thuật cho bố vào ngày kia, bảo chúng ta chuẩn bị một chút”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên nói.

“Tôi có thể giúp được gì không?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Bệnh viện cũng có hộ lý, chủ yếu nói với Tần Tiểu Manh một tiếng là được. Một số chuyện chuyên ngành bác sĩ trong bệnh viện hiểu rõ hơn tôi ”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy lắc lắc đầu, lại thản nhiên nói.

Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo tới liền, lúc này điện thoại Long Thiên Tiếu vang lên, người gọi điện tới là Tần Tiểu Manh.

“Có chuyện gì?”

Long Thiên Tiếu nhận điện thoại liền hỏi.

“Ông chú kì quái này, chú như vậy thật không lễ phép chút nào. Chí ít chú cũng nên nói với cháu câu chào chứ, thật là, người lớn như vậy, không lịch sự chút nào. Bé con nhà chú còn lễ phép hơn chú, thật sự không biết chú làm sao dạy con gái nữa”.

Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tần Tiểu Manh, trong giọng nói còn mang theo một tia ghét bỏ.

“Xin chào, xin hỏi cháu có chuyện gì vậy?”

Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói vậy.

“Bố cháu đã mua đầy đủ nội thất trong biệt thự cho chú rồi, theo phong cách Bắc u, toàn bộ được đặt riêng. Vật dụng trong bếp, những gì cần có toàn bộ đều có đủ. Ngày mai mọi người có thể chuyển nhà rồi ”.

Tần Tiểu Manh lại nói.

“Được rồi, cảm ơn. Hết bao nhiêu tiền, chú gửi lại cho mọi người”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy hỏi lại.

“Không cần đâu, có mấy triệu tệ, con số nhỏ thôi, chú đưa bố cháu cũng không nhận”.

Đối với lời đề nghị của Long Thiên Tiếu, Tần Tiểu Mạnh quả quyết cự tuyệt, Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng không còn gì để nói. Mấy triệu tệ đối với nhà họ Tần mà nói quả thật không tính là gì! Ngay cả khu biệt thự trên đỉnh núi cũng là của nhà họ Tần, bọn họ sao có thể quan tâm đến mấy triệu tệ kia chứ?

“Ngày kia bố chú phẫu thuật rồi, chú tính chiều mai đến bệnh viện một chuyến. Sau đó phiền cháu ở bên này nói với các bác sĩ có liên quan trong bệnh viện, bảo họ phối hợp một chút với Bách Lý Vô Cầu”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Cái này không thành vấn đề, cháu nói với họ một tiếng”.

Tần Tiểu Manh vô cùng sảng khoái đồng ý, lại hàn huyên thêm hai ba câu, Tần Tiểu Manh mới cúp điện thoại.

Bên ngoài cửa sổ vẫn mưa to ầm ầm như cũ, còn kèm theo từng trận gió lạnh, mùa thu năm nay chẳng giống mùa thu chút nào.

Một bóng dáng đơn độc đang quỳ trong cơn mưa nặng hạt, không nhúc nhích chút nào.

“Qua đêm nay, đã được ba ngày ba đêm rồi, cô bé rốt cuộc muốn quỳ đến khi nào đây?”

Cố Tuyết Cầm nhìn xuyên qua ô cửa sổ thấy Lục Thanh Dao đang quỳ có chút cảm thán nói.

“Tôi cũng không biết”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Anh cũng không nghĩ cách đi, nhỡ cô bé xảy ra chuyện ở đây thì làm sao bây giờ?”

Cố Tuyết Cầm vô cùng lo lắng nói, vốn tưởng rằng cô bé không kiên trì nổi một buổi chiều, kết quả không chỉ quỳ một buổi chiều mà đến bây giờ đã sắp ba ngày ba đêm rồi.

Cho dù người bằng sắt thép ba ngày ba đêm cũng không trụ nổi nữa!

Xuyên qua làn mưa Cố Tuyết Cầm không nhìn thấy rõ tình trạng hiện giờ của Lục Thanh Dao, nhưng nghĩ thôi cũng đoán được tình trạng của cô bé bây giờ chắc chắn vô cùng xấu, người bằng da bằng thịt, trong lòng Cố Tuyết Cầm rất không đành lòng.

“Tôi cũng không có cách nào”.

Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy lại thêm chán nản, lại là câu nói này, tại sao vẫn là câu này. Người quỳ dưới kia, cũng chỉ là một đứa trẻ, cô bé muốn bái sư, để cô bé bái sư là được không phải sao, trẻ con không phải đều cần dỗ dành sao?

“Chị Tuyết Cầm, chị Thanh Dao đã ba ngày rồi không ăn gì, em mang đồ đến cho chị ấy, chị ấy cũng không ăn”.

Long Tiểu Tịch ngồi trên chiếc bàn nhỏ làm bài tập, cũng không quay đầu lại nói.

“Chị biết rồi”.

Cố Tuyết Cầm khẽ cau mày cũng có chút bất đắc dĩ.

“Con làm xong bài tập thì đi ngủ đi, bớt quan tâm mấy chuyện này lại”.

Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua Long Tiểu Tịch sau đó nói.

“Ày, chị Thanh Dao thật thảm mà, chị Thanh Dao là người tốt”.

Long Tiểu Tịch nghe vậy lên tiếng miệng khẽ lẩm bẩm.

Cố Tuyết Cầm nghe được, chỉ lắc lắc đầu, sau đó rời khỏi phòng, quay trở về phòng mình, nhìn thấy bên ngoài mưa to, Cố Tuyết Cầm rất khó đi vào giấc ngủ.

Mưa lớn như vậy, trời lạnh như vậy, đứa nhỏ kia có thể chống chọi được qua đêm nay không? Trong lòng cô vô cùng áp lực, nghĩ một hồi cô vẫn không hiểu được, điều gì khiến một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi không ăn không uống gì quỳ liền ba ngày ba đêm.

Bên ngoài, mưa gió ầm ầm, dưới đèn đường cách tiểu khu không xa có một ông lão mặc đồ tập võ. Ngoài ra còn có một người quản gia dáng vẻ cũng già rồi, tay đang cầm ô.

“Ông chủ, đêm nay là đêm cuối cùng rồi! Cho dù ông chủ không ngăn cản thì lão già tôi đây cũng phải liều mạng đưa cô chủ về”.

Lão quản gia từ xa nhìn thấy Lục Thanh Dao đang quỳ, vẻ mặt kiên định nói.

“Đây chính là lựa chọn của nó, người khác không thể ngăn cản được, có thể ngăn được cũng chỉ có bản thân nó thôi”.

Lục Huyền Cơ vẫn như trước nói với ngữ khí lạnh lùng, mưa đêm vô cùng lớn, chiếc ô nhỏ trên đầu trông rất yếu ớt dưới cơn mưa nặng hạt này.

Gió lạnh buốt thấu xương, nước mưa lạnh buốt phả vào da thịt người ta, có cảm giác đau như dao cắt.

“Cô chủ đã kiên trì ở đây ba ngày ba đêm rồi, cho dù nền tảng của cô chủ có tốt thì cô ấy rốt cuộc chỉ là người trần mắt thịt, cô ấy không thể trụ nổi nữa. Mặc dù có chúng ta ở bên cạnh cô ấy, nhưng rốt cuộc phải ăn uống, chứ không phải quỳ thế kia. Lão già tôi chỉ mong cô chủ bình an cả đời, không cần báo thù, cũng không cần phải trở nên mạnh mẽ”.

Lão quản gia lắc lắc đầu, sắc mặt đau khổ nói. Lục Huyền Cơ nghe vậy, cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó.

Trong cơn mưa, sắc mặt Lục Thanh Dao bị mưa hắt vào trắng bệch ra, điều này khiến cho gương mặt vốn đã trắng nay có vẻ lại càng thêm nhợt nhạt, một đôi bàn tay nhỏ bé đã nắm chặt đến trắng bệch, đôi môi không còn chút huyết sắc, thân hình nhỏ gầy bị nước mưa hắt lên, mắt cũng bị mưa hắt vào mà không mở ra được.

Tuy rằng cô bé đã cố trợn tròn con mắt lên nhưng cũng chỉ có thể lộ ra một khe hở, mưa quá to, gió quá lạnh khiến cho toàn thân cô bé lạnh đến run lên, cả cơ thể đều co lại một chỗ.

Cô bé có chút gian nan ngẩng đầu lên, dùng hết sức lực toàn thân để mình thẳng cột sống, ngửa đầu nghênh đón cơn mưa như trút nước từ trên rơi xuống, ý thức trong đầu cũng dần mơ hồ.

Mãi cho đến khi tia ý thức cuối cùng trong đầu cô bé mất đi, cơ thể cô bé đột nhiên không còn vững nữa, mất đi cân bằng, cả người ngã ra phía sau, toàn thân ngâm trong nước mưa.

“Ông chủ, cô chủ ngã rồi, cô chủ ngã xuống rồi”.

Tuy rằng cách nhau rất xa nhưng ánh mắt của quản gia vẫn vô cùng tốt, xa như vậy đã thấy Lục Thanh Dao ngã xuống đất, ông ta ném ô đi định lao lên phía trước.

Chỉ là lúc này, tay ông ta bị Lục Huyền Cơ túm lại.

Vẻ mặt lão quản gia khó hiều nhìn về phía Lục Huyền Cơ, cô chủ đã thành ra như vậy còn muốn thế nào nữa? Còn muốn bái sư gì nữa?

“Ông chủ, ông buông tôi ra, tôi phải đưa cô chủ về, cô ấy gọi ông là ông nội, nhưng từ nhỏ tôi đã thấy cô ấy lớn lên, cô ấy cũng gọi tôi một tiếng ông nội, tôi cũng xem như ông nội thứ hai rồi”.

Lão quản gia nhìn Lục Huyền Cơ, vẻ mặt kiên quyết nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK